Có Ba Là Tiên Đế

Sài Diên Tôi Có Thể Thử Một Lần


trước sau

CHƯƠNG 9: SÀI DIÊN TÔI CÓ THỂ THỬ MỘT LẦN

“Là tôi phụ bạc Nghê Lăng .”

Sài Diên nhàn nhạt trả lời.

La Mị Dung hiểu lầm mình đi nước ngoài, Sài Diên cũng không giải thích.

Nhân gian năm năm, Tiên giới năm trăm năm, những việc Sài Diên trải qua cũng không có cách nào nói với bọn họ. Nếu đã hiểu lầm thì cứ như vậy đi. Cho dù Sài Diên rời đi là vì nguyên nhân gì, cuối cùng vẫn là anh đã phụ Hàn Nghê Lăng .

“Tóm lại, trở về là tốt rồi!”

“Đúng rồi, bạn học chúng ta năm năm không gặp, tìm thời gian gặp mặt đi!”

“Nếu không thì thứ bảy này đi, tôi vào nhóm chat hỏi thử.”

La Mị Dung nói.

Cô ấy vào trong nhóm đề nghị tụ họp, lập tức có mười mấy người hưởng ứng.

Lúc tốt nghiệp có không ít bạn học ở lại Hải Thành làm việc, còn có người đến Kim Thành làm việc. Hải Thành cách Kim Thành hai giờ đi xe, khi gặp mặt bọn họ đều có thể chạy đến.

Sài Diên xem thử, hôm nay là thứ năm.

Đúng lúc ngày mai đi xem bệnh tình của ông nội Ngạc Trúc Vy , ngày mốt đi gặp mặt bạn học.

Lần gặp mặt này anh chắc chắn phải tham gia, có lẽ giáp mặt trò chuyện với mấy người La Mị Dung , bọn họ có thể nhớ đến một vài tin tức có liên quan với La Mị Dung .

Sài Diên thoát messenger, tập trung chơi với con gái nhỏ.

Sáng sớm hôm sau, Sài Diên đưa Vũ Nặc đến nhà trẻ, sau đó bắt xe đến bệnh viện nhân dân số một Hải Thành.

Không đến chín giờ sáng, xe taxi dừng lại trước tòa nhà phòng bệnh trong bệnh viện số một Hải Thành, Ngạc Trúc Vy đã đợi ở bên này từ sớm.

Nhìn thấy Sài Diên , Ngạc Trúc Vy vội vàng đi lên nghênh đón.

“Ngài Sài , anh đến rồi!”

“Ông nội tôi đang ở phòng chăm sóc đặc biệt trên lầu tám.”

“Nhưng mà…”

“Chú ba và thím ba của tôi trông nom ở đó, có lẽ chúng ta đi vào không tiện lắm. Cho nên tôi nghĩ cứ nói ngài Sài là bạn tôi, học y, đặc biệt đến thăm ông nội.”

Ngạc Trúc Vy hơi khó xử.

“Cũng được!”

Sài Diên gật gật đầu.

Gia thế của Ngạc Trúc Vy không giống bình thường, bây giờ ông cụ bệnh nặng, không thể người nào cũng được tùy tiện đi qua thăm.

Nói Sài Diên là bạn của Ngạc Trúc Vy , ngược lại cũng có thể bớt chút phiền phức.

Hai người nói xong, đi lên thang máy.

Đến lầu tám, quả nhiên bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt có hai người trung niên một nam một nữ đang ngồi. Người đàn ông trung niên kia khoảng bốn mươi, mặt tròn hơi béo, mang theo khôn khéo của người làm ăn, khuôn mặt giống Ngạc Trúc Vy ba bốn phần, rõ ràng chính là chú ba của Ngạc Trúc Vy . Người phụ nữ bên cạnh cũng gần bốn mươi, kiểu tóc, trang điểm tinh xảo, quần áo cũng không bình thường, trên cổ, trên cổ tay mang các loại trang sức vàng trắng, đá quý, mã não, tràn đầy hơi thở cao quý. Chắc chắn chính là thím ba của Ngạc Trúc Vy .

“Đó là chú ba của tôi Ngạc Triển Trình , bên cạnh là thím ba, tên La Thiển. Bọn họ mở công ty ở tỉnh Đông Giang, hơi kiêu ngạo.”

Ngạc Trúc Vy nhỏ giọng mở miệng giới thiệu với Sài Diên trước.

“Chú ba, ông nội thế nào rồi ạ?”

Ngạc Trúc Vy dẫn Sài Diên đi đến bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thân thiết hỏi.

“Vy Vy, khi nãy cháu đi đâu vậy?”

“Ông nội cháu vẫn chưa tỉnh, nhưng mà khi nãy có động đậy người, bác sĩ đang kiểm tra.”

Ngạc Triển Trình nhíu mày.

“Hả? Đây là…”

Lúc này ông ta nhìn thấy Sài Diên phía sau Ngạc Trúc Vy .

“À, đây là một người bạn của cháu, Sài Diên , anh ấy học y, nghe thấy ông nội bị bệnh nặng nên muốn đến thăm.”

Ngạc Trúc Vy vội vàng giới thiệu Sài Diên .

“Hả? Bạn học y?” Ngạc Triển Trình đứng dậy, vẻ mặt hờ hững, tùy ý bắt tay với Sài Diên . “Cậu tốt nghiệp ở học viện y khoa nào, Bắc Mỹ à? Hay là bên Anh? Về mặt y học, vẫn là những viện y học của mấy trường đại học lâu đời bên Anh Mỹ lợi hại nhất, giống như học viện y học của Harvard, Oxford, Cambridge ấy, trước giờ luôn đứng đầu thế giới.” Ngạc Triển Trình thuận miệng hỏi.

“Chào chú Ninh, cháu không có học y ở nước ngoài.” Sài Diên bình tĩnh nói.

“Không học y ở nước ngoài?” Ngạc Triển Trình cau mày.

Chuyên ngành y học, trước giờ là Anh Mỹ mạnh nhất.

Trong nước vẫn kém hơn chút, học viện y khoa của trường đại học thủ đô tốt nhất cũng khó vào top 50 trên thế giới.

Nghe Sài Diên nói anh không có du học ở Anh Mỹ, Ngạc Triển Trình đã hơi phản đối.

“Bạn học y?”

“Vy Vy, không phải thím nói cháu, đừng có bạn bè gì cũng tùy tiện dẫn đến đây.”

“Bệnh của ông cụ, viện trưởng Viên của học viện y khoa ở đại học thủ đô cũng tự mình khám chữa bệnh rồi, cũng không có manh mối gì. Người trẻ tuổi tốt nghiệp từ học viện y
khoa bình thường trong nước, có năng lực có bản lĩnh gì chứ?”

“Muốn chẩn bệnh cho ông cụ? Còn không có tư cách đó đâu.”

Thím ba của Ngạc Trúc Vy là La Thiển vẫn chưa đứng lên, liếc mắt nhìn thoáng qua Sài Diên , khó chịu nói.

Sắc mặt của Sài Diên vẫn bình tĩnh.

“Xếp hạng các học viện y khoa, thật sự là Anh Mỹ mạnh nhất.”

“Nhưng y học của Trung Quốc chúng ta vô cùng uyên bác, huyền bí ảo diệu, cần gì phải bỏ gốc lấy ngọn, ra nước ngoài học hỏi chứ?” Sài Diên thản nhiên nói.

“Trung y?” La Thiển cười lạnh: “Không phải là phản khoa học à!”

Chân mày Sài Diên hơi nhíu lại.

Các loại lý luận âm dương, ngũ hành, ấm lạnh trong trung y, khoa học thật sự khó giải thích.

Nhưng cũng phải thứ khoa học không thể giải thích được chính là phản khoa học!

Khoa học của trái đất mới phát triển mấy trăm năm chứ?

Ở Tiên giới, thời gian khoa học phát triển hàng tỉ năm, tất cả lý luận của trung y đều có thể giải thích, hơn nữa còn phát triển ra các loại trường phái luyện đan, lý luận hoàn chỉnh, vô cùng kỳ diệu huyền ảo.

Nói trung y là phản khoa học chỉ là ếch ngồi đáy giếng, suy nghĩ phiến diện.

Sài Diên không giải thích nữa.

Mạch suy nghĩ của người phàm sao có thể tưởng tượng đến mắt nhìn của tiên chứ?

Giải thích?

Chỉ là đàn gảy tai trâu.

“Trung y cũng có chỗ đáng khen, không thể phủ định toàn bộ được.”

Lúc này, Ngạc Triển Trình nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chỉ tiếc, trung y không có tích lũy vài chục năm thì khó thành châu báu.”

Ông ta nói thẳng ra, rõ ràng là cho rằng Sài Diên quá trẻ, cho dù học trung y, cũng không thể có trình độ vững chắc.

“Ha, nói cái gì cũng vô dụng thôi!”

La Thiển cười lạnh: “Vy Vy , không phải thím nói con, kết bạn cũng phải xem thân phận địa vị. Không nhìn thân phận cũng phải nhìn bản lĩnh. Đừng bị người che mắt, nhân vật nhỏ gì cũng tùy tiện xem là bạn.”

“Ở đây là bệnh viện số một Hải Thành, bệnh viện lớn đứng đầu cả tỉnh Đông Giang.”

“Người bạn này của cháu, chỉ sợ ngay cả tư cách vào bệnh viện số một Hải Thành, trở thành một bác sĩ nhỏ cũng không có!”

“Để bạn cháu đi ngay bây giờ đi.”

“Chủ nhiệm Lưu của bệnh viện số một Hải Thành đang kiểm tra cho ông cụ, tuyệt đối không thể quấy rầy!”

“Ông cụ nhà chúng ta không phải người vớ va vớ vẩn, nhân vật như con mèo con chó cũng có thể gặp!” La Thiển liên tục cười lạnh.

“Thím ba…” Ngạc Trúc Vy chau mày.

Cô ta không ngờ thành kiến của thím ba mình với Sài Diên lại sâu như thế, hoàn toàn không cho anh vào phòng bệnh.

Không vào phòng bệnh thì khám kiểu gì?

“Không cần nhiều lời nữa!”

“Không phải bạn của cháu học trung y sao? Không phải trung y huyền bí ảo diệu sao? Có bản lĩnh thì cho bạn của cháu xem bệnh cho ông cụ cách phòng bệnh đi!”

La Thiển khoanh tay trên ngực, khó chịu nói.

Mà vào lúc này…

“Khám bệnh cho ông cụ cách phòng bệnh?”

Vẻ mặt của Sài Diên vẫn như thường, không chút tức giận.

“Thôi được, chẩn bệnh cách vách tường, không biết người học y tầm thường có làm được không. Nhưng mà ngược lại Sài Diên tôi có thể cố gắng thử một lần.

Anh khép nhẹ đôi mắt.

Trong nháy mắt sau đó bỗng nhiên mở ra!

Ầm!

Ánh sáng sắc bén bắn ra, xuyên qua vách tường phòng bệnh! Pháp nhãn Thái Hư, nhìn xuyên thấu bằng một ánh mắt!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện