Có Ba Là Tiên Đế

Tiên Có Vảy Ngược


trước sau

CHƯƠNG 13: TIÊN CÓ VẢY NGƯỢC

Một cái tát, trực tiếp khiến La Thiển trở nên choáng váng.

Trong sinh hoạt bình thường Ngạc Triển Trình cũng coi như hiền lành, thậm chí còn có chút “sợ vợ”, gần như chưa bao giờ động tay động chân với .

Mà bây giờ, trong giờ phút đứng trước sống chết của ông cụ, Ngạc Triển Trình cuối cùng cũng bộc phát!

Giờ phút này, La Thiển mới chính thức nhận thức được uy nghiêm của Ngạc Triển Trình.

Bà ta câm như hến, không dám nhúc nhích dù chỉ là một chút.

“Vy Vy , ngài Sài Diên kia... con có biết nơi ở của cậu ta hay không?”

Ngạc Triển Trình không quan tâm .

Giọng ông ta chậm rãi, hỏi thăm Ngạc Trúc Vy về nơi ở của Sài Diên .

“Không rõ lắm.”

Ngạc Trúc Vy lắc đầu.

“Con với anh ấy thật ra cũng chỉ mới quen không lâu. Có điều, lần đầu tiên con gặp anh ấy là ở trên núi Vân Kỳ, có lẽ anh ấy ở gần đó.”Ngạc Trúc Vy nói.

“Trên núi Vân Kỳ?”

“Chẳng lẽ, cậu ấy cũng ở Vân Kỳ sơn trang?”

Ngạc Triển Trình cảm thấy, một “kỳ nhân”, “nhân tài nghề y” như Sài Diên , tất nhiên phải ở khu biệt thự trong Vân Kỳ sơn trang.

“Bác sẽ nghĩ cách điều tra nơi ở của cậu ấy.” Ngạc Triển Trình nói.

Ông ta và La Thiển đuổi người ta đi, muốn để Ngạc Trúc Vy nhắn tin hoặc gọi điện thoại kêu người ta đến, hiển nhiên là không thể nào.

Phải đích thân Ngạc Triển Trình hoặc La Thiển đến nhà gặp mặt xin lỗi mới được!

Sài Diên có thể là ở Vân Kỳ sơn trang, trong sơn trang tổng cộng vài chục căn biệt thự, dùng mạng lưới quan hệ của nhà họ Ngạc ở Hải Thành, điều tra chỗ ở của hắn, cũng không khó lắm.

Ngạc Triển Trình không chần chờ, lập tức vận dụng mạng lưới quan hệ, tìm kiếm Sài Diên .

Mà lúc này, Sài Diên đã về tới vườn hoa của khu căn hộ Vân Kỳ.

Anh ngồi khoanh chân trước một hồ nhân tạo trong khu dân cư, dưới tán cây liễu lớn nhắm mắt tĩnh tọa.

Ban ngày mọi người bận rộn, ở đây ít ai lui tới, cũng xem như yên tĩnh.

Tu luyện khoảng tới 5 giờ chiều, Sài Diên mở mắt.

Tĩnh tu mấy tiếng, chân khí trong cơ thể chỉ tăng lên một chút.

Linh khí ở trái đất quá thưa thớt!

Không dựa vào đan dược, tu luyện bình thường ở nơi này thật sự rất chậm.

“Nên đi đón Nặc Nặc rồi.”

Sài Diên đứng dậy, đến nhà trẻ trong khu căn hộ đón Sở Vũ Nặc tan học.

Sở Vũ Nặc đi nhà trẻ, xem như tự trải nghiệm sinh hoạt, vui vẻ là được.

Có thể học được kiến thức văn hóa hay không, không sao cả.

Sài Diên cảm thấy, sau khi thành tiên hẵng học cũng không muộn!

Một khi thành tiên, cấp độ sinh mạng tăng lên, trí não hoàn toàn phát triển, cái gọi là kiến thức văn hóa trên trái đất, chỉ cần liếc mắt là có thể nắm được!

“Đi thôi Nặc Nặc, ba dẫn con đi chơi!”

Đón được con gái cưng, hai cha con cô bé đến hồ nhân tạo gần khu căn hộ chơi đùa.

Chơi đến khi mặt trời xuống núi, trời sắp tối, lúc này Sài Diên mới ôm cô nhóc, về nhà ăn cơm.

Mà đúng lúc này...

Ồ ồ ồ!

Tiếng ô tô chạy truyền đến.

Cách đó không xa, một chiếc xe thương vụ màu đen chạy băng băng tới, rọi đèn pha chói mắt đến, “két” một tiếng, dừng trước mặt Sài Diên .

“Cạch”.

Cửa sau xe mở ra, một người phụ nữ trung niên quần áo đẹp đẽ sang trọng kiêu ngạo bước ra trong sự vây quanh của một đám vệ sĩ.

“?”

Người phụ nữ này không phải ai khác, đúng là mợ hai của nhà họ Ngạc , .

“Sài Diên , cậu khiến chúng tôi tìm kiếm thật khó khăn!”

Sau khi xuống xe, La Thiển liếc mắt nhìn cổng vườn hoa của khu căn hộ Vân Kỳ, trên mặt là vẻ khinh bỉ và xem thường.

Lúc ở Bệnh viện Đệ Nhất HảiThành, ông cụ Hoa xưng tụng Sài Diên là “nhân tài nghề y”, Ngạc Trúc Vy lại nói gặp được Sài Diên trên núi Vân Kỳ, Ngạc Triển Trình và La Thiển đều vô thức cho rằng, Sài Diên sẽ ở khu biệt thự ở Vân Kỳ sơn trang.

Nhưng mà...

Ngạc Triển Trình vận dụng mạng lưới quan hệ của nhà họ Ngạc , tìm kiếm một phen, phát hiện hơn trong mười hộ gia đình ở khu biệt thự Vân Kỳ sơn trang, không có ai biết Sài Diên .

Ngạc Triển Trình lại phí sức một hồi, tìm những người liên quan, cuối cùng mới tra ra được, khu căn hộ Vân Kỳ ở gần núi Vân Kỳ, có một người thuê nhà tên là Sài Diên .

La Thiển lập tức đến đây, không ngờ lại vô tình gặp được Sài Diên ngay vườn hoa trước khu căn hộ Vân Kỳ.

Khu biệt thự Vân Kỳ sơn trang là khu nhà giàu nổi danh ở Hải Thành.

Mà khu căn hộ Vân Kỳ, chỉ có thể xem như khu bình dân, thậm chí là “khu nhà nghèo”!

Ở khu nhà nghèo này, mà Sài Diên cũng chỉ có thể thuê nhà?

Hơn nữa còn thuê căn nhà 80 mét vuông, năm năm vẫn không thay đổi hay chuyển đi.

Hiển nhiên, Sài Diên chính là nhà nghèo trong nhà nghèo!

“Cái gì mà nhân tài nghề y!”

“Nhân tài nghề y làm sao có thể sa sút đến mức đó?”

“Cái người tên Sài Diên này, cũng chỉ là mèo mù
vớ được chuột chết, không chừng chỉ mới chữa bệnh cho một mình ông cụ mà thôi.”

La Thiển cho rằng Sài Diên không phải “nhân tài nghề y”, lại khôi phục thái độ khinh bỉ.

“Sài Diên , ông cụ nhà chúng tôi đã tỉnh lại, bây giờ mời cậu đến bệnh viện Đệ Nhất Hải Thành một chuyến, chữa bệnh giúp ông cụ nhà chúng tôi!”

La Thiển cất bước đi đến trước mặt Sài Diên , hai tay ôm ngực, cằm nhếch lên, kiêu căng nói.

Nói là “mời”, thái độ lại hết sức ngạo mạn.

“Xin lỗi.”

“Duyên phận giữa tôi và ông cụ Ngạc đã hết, bệnh tình của ông cụ Ngạc thứ lỗi cho tôi không thể làm gì hơn.”

Sài Diên khẽ lắc đầu.

“Ha ha!”

“Sài Diên , cậu không cần chảnh chọe!”

“Cậu kết bạn với Vy Vy , chắc hẳn cũng biết thân phận của ông cụ nhà chúng tôi. Chữa bệnh của ông cụ cho tốt, ở Hải Thành này chính là chuyện quan trọng biết bao nhiêu, cậu dám tự cao tự đại đối với chuyện này? Đây là không biết trời cao đất rộng!” La Thiển lạnh lùng nói.

“Thân phận của ông cụ Ninh, thứ lỗi cho tôi không biết rõ. Trong mắt tôi, không cần biết thân phận cao thấp thế nào, đều là bệnh nhân cả thôi.” Sài Diên lạnh nhạt nói.

“Cậu!” La Thiển tức giận.

“Hừ, Sài Diên , cậu tiếp cận Sở Văn, chẳng qua là nhắm đến thế lực nhà họ Ngạc chúng tôi mà thôi.”

“Thuê nhà ở cái khu lụp xụp như vậy, xem ra tình hình kinh tế của cậu cũng không có gì đặc biệt. Đối với Vy Vy , chỉ đơn giản là lừa tình lừa tiền.”

“Trong tấm thẻ này có một tỷ rưỡi, chỉ cần cậu trị bệnh cho ông cụ thật tốt, hơn nữa đồng ý không dây dưa với Vy Vy nữa, tấm thẻ này sẽ là của cậu! Tiền trong thẻ, đủ để cậu đặt cọc mua một căn nhà ba phòng ở Hải Thành này.”

La Thiển lấy ra một tấm thẻ trong túi, ném nhẹ, rơi xuống dưới chân Sài Diên .

Sài Diên còn không thèm liếc qua tấm thẻ.

“Xin lỗi, tôi nói rồi, bệnh của ông cụ Ngạc tôi không biết trị. Còn về Ngạc Trúc Vy , cô ấy quen biết với tôi, chỉ là bởi vì trước đây có chút duyên phận.”

“Duyên đã hết, còn rối rắm gì nữa?”

Sài Diên thờ ơ nói.

“Làm phiền tránh ra một chút, tôi còn muốn đưa con gái về nhà ăn cơm.”

Nói xong, Sài Diên chuẩn bị rời đi.

“Cậu!”

“Sài Diên , cậu đúng là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

Sắc mặt La Thiển vô cùng khó coi.

“Hôm nay, bệnh của ông cụ, cậu muốn trị cũng phải trị, không muốn trị cũng phải trị!”

“Lên cho tôi, bắt trói cậu ta đưa thẳng đến bệnh viện!”

La Thiển chợt quát một tiếng, sai bảo vệ sĩ sau lưng mình, trực tiếp dùng vũ lực, ép buộc Sài Diên đi!

“Ngài Sài, đắc tội!”

Bốn người vệ suĩ sau lưng , mỗi người đều là tinh anh, đều có xuất thân là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, lúc này nghe theo sai bảo của , bọn họ cùng bước lên phía trước, muốn ra tay.

“Òa!”

Mà đúng lúc này...

Cô nhóc đang được Sài Diên ôm chợt “òa” một tiếng, khóc thật lớn, nước mắt rơi như mưa.

“Không được bắt ba đi, không được bắt ba của Nặc Nặc đi, các người đều là người xấu...” Cô nhóc lớn tiếng khóc.

Giây phút này.

Sắc mặt Sài Diên, lập tức lạnh như băng.

Anh từng thề, sẽ không để con gái vì mình mà khóc thêm lần nào nữa!

Rồng có vảy ngược*. Tiên, cũng có vảy ngược.

*Trên thân rồng luôn có một cái vẩy mọc ngược. Là tử điểm của rồng, nếu chạm vào rồng sẽ tức giận và hậu quả khôn lường.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện