Có Ba Là Tiên Đế

Bản Lĩnh Của Tiên


trước sau

CHƯƠNG 14: BẢN LĨNH CỦA TIÊN

“Nặc Nặc ngoan.”

“Ba sẽ không đi, người xấu không bắt được ba.”

“Ba làm ảo thuật cho Nặc Nặc xem nhé, Nặc Nặc nhắm mắt lại, đếm nhỏ đến mười, những người xấu này sẽ tự động biến mất.”

Sài Diên vỗ nhẹ Sở Vũ Nặc, dịu dàng dỗ dành.

“Dạ.”

Cô nhóc ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại.

“Một...” Giọng nói non nớt phát ra từ miệng cô nhóc.

“Ngơ ngẩn cái gì, mau bắt Sài Diên này về!”

Tiếng quát to của La Thiển truyền đến.

“Sài Diên , xin anh phối hợp với chúng tôi. Lực lượng của nhà họ Ngạc , không phải là thứ anh có thể chống lại, lập tức theo chúng tôi trở về là lựa chọn tốt nhất đối với anh!”

Hai tên vệ sĩ nhanh như chớp bao vây phía sau Sài Diên , cùng ra tay, bắt lấy phía sau lưng Sài Diên .

Uỳnh!

Đúng lúc này, sau lưng Sài Diên , chân khí bắn ra!

Kình khí như lưỡi dao!

Tay của hai tên vệ sĩ vừa chạm đến sau lưng Sài Diên , lập tức cảm giác đau đớn mãnh liệt như bị kim đâm, gân mạch trên cánh tay lập tức bị chân khí dập nát!

“A!”

“Không ổn, nội kình phóng ra ngoài!”

“Đây là kẻ mạnh tu luyện nội kình!”

Hai người giống như bị điện giật, lảo đảo lùi về sau.

Trên mặt họ hiện vẻ kinh sợ, trong miệng kêu to.

“Cái gì?” Trước mặt Sài Diên còn hai tên vệ sĩ chặn đường, bọn họ hoàn toàn không ngờ được hai người đồng bọn đi bắt Sài Diên lại bị đánh bại như vậy.

Tuy bọn họ đang ngăn trước mặt Sài Diên, nhưng Sài Diên lại xem hai người như không khí, ôm Sở Vũ Nặc, đi về phía trước.

“Đứng lại!” Hai tên vệ sĩ vô thức chặn lại.

Uỳnh!

Sài Diên vừa bước chân đi.

Răng rắc! Răng rắc!

Xương cốt hai tên vệ sĩ bị bẻ gãy, thân thể bay ngược lên, trong miệng phun máu!

Chân khí bắn ra, đẩy lui hai người; vừa sải bước ra, đạp bay hai người.

Bốn tên vệ sĩ của , tất cả đều là bộ đội đặc chủng, sức lực mạnh mẽ, mặc dù không có nội kình, nhưng cũng là võ sĩ sức mạnh hàng đầu. Trước mặt Sài Diên lại chỉ như gà nhà chó kiểng. Sài Diên không cần nhiều lời, dễ như trở bàn tay đã đánh bại họ!

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, La Thiển trợn mắt há hốc mồm, cơ thể cứng đờ.

“ theo ý của bà, người cũng có giá trị cao thấp, tôi và bà thân phận cách xa nhau.”

“Nhưng theo tôi thấy, người phàm, cho dù là cao sang quyền quý, hay đầu đường xó chợ, đều chỉ là cát bụi.”

“Ngoại trừ người tôi yêu thương, không có ai lọt vào mắt tôi cả!”

Giọng nói thờ ơ của Sài Diên truyền đến.

“Nếu tôi không ra tay, bà không biết được bản lĩnh của tôi, sau này chỉ sợ sẽ lại dây dưa tiếp.”

“Được thôi!”

“Bà chạm trúng vảy ngược của tôi, làm con gái tôi khóc, tôi cũng không quan tâm đến tính mạng của bà nữa, để bà ngồi trên xe lăn 3 năm mà suy nghĩ nhé!”

Sài Diên nói xong, cũng không thèm quay đầu lại.

Uỳnh!

Chân khí của hắn bắn ra.

Điều khiển tấm chi phiếu mà lúc trước La Thiển vứt, vậy mà lại có thể khiến tấm thẻ “chíu” một cái, bay lên!

Bay thẳng đến chỗ !

Bản lĩnh của tiên, lấy không khí điều khiển vật!

Chíu!

Tấm chi phiếu đang bay xẹt qua phần bụng nơi đan điền của , chân khí trên thẻ đánh vào đan điền .

Một giây sau, La Thiển chỉ cảm thấy bụng dưới mình như chết lặng, như thể mất cảm giác. Bà lảo đảo một cái ngã sấp xuống đất, muốn giãy dụa bò lên, nhưng phần bụng dưới hoàn toàn không dùng lực được, giống như đã liệt nửa người!

“Không! Cậu làm cái gì! Cậu đã làn gì với tôi!” La Thiển trừng lớn đôi mắt như trân châu, khàn giọng gọi.

Bà ta hoàn toàn không thể điều khiển được nửa người dưới, thậm chí một số chức năng cũng không thể điều khiển được, hoàn toàn không điều khiển được.

Giống như lời Sài Diên nói, sau này, sợ là bà ta chỉ có thể sống qua ngày trên xe lăn!

Bà ta sợ hãi đến run rẩy, khàn giọng gọi.

Bóng dáng Sài Diên biến mất, cùng Sở Vũ Nặc trở về khu dân cư.

“Chín... mười!”

Đến lúc này, Sở Vũ Nặc mới đếm xong mười con số.

“Ba à, những người xấu kia biến mất rồi.”

Mở to mắt, trong ánh mắt cô nhóc mang theo vẻ khó hiểu, nhỏ giọng nói.

Đầu óc nho nhỏ của cô bé không thèm nghĩ nhiều nữa, người xấu biến mất, ba sẽ không bị bắt đi, vậy không còn gì tốt hơn.

“Đi, bà đã làm cơm xong rồi, vê nhà ăn cơm.”

Sài Diên cười cười, ôm cô nhóc về nhà.

Bệnh viện Đệ Nhất Hải Thành.

Đã qua một tiếng kể từ khi La Thiển và Sài Diên xảy ra tranh chấp ở vườn hoa khu căn hộ Vân Kỳ.

Có hai người vệ sĩ của La Thiển bị thương gân mạch trên một cánh tay, tay kia còn có thể dùng, gắng gượng lái xe đưa La Thiển và những người còn lại đến biện viện chữa trị. “Tổng giám đốc Ngạc , chúng tôi vừa kiểm tra cho Ngạc phu nhân, thân thể của bà không có bất cứ thương tích gì. Về chuyện tại sao
chân chết lặng, mất cảm giác... Tôi nghĩ, có thể là do yếu tố tâm lý. Trường hợp này, tuy hiếm thấy, nhưng trong giới y học trước đây cũng từng xuất hiện...”

Một bác sĩ trưởng sau khi kiểm tra cho , nhíu mày nói.

“Không!”

“Không thể nào!”

“Là Sài Diên ! Là tên Sài Diên kia!”

“Cậu ta dùng chi phiếu làm tôi bị thương, chính là cậu ta, cậu ta nói để tôi ngồi xe lăn ba năm...”

Trên giường bệnh, La Thiển vô cùng hoảng sợ, không ngừng giãy dụa.

Sắc mặt Ngạc Triển Trình vô cùng âm trầm.

Mặc dù ông ta chưa từng luyện võ, nhưng ông cụ Ngạc trước đây luyện quyền, cũng có luyện nội kình.

Ngạc Triển Trình ít nhiều cũng hiểu một chút về võ đạo.

Chi phiếu tấn công người từ xa?

Cái này giống với “hái hoa phóng lá, tấn công người khác”.

Đây là bản lĩnh mà bậc thầy Hóa Kình mới có thể có!

Thậm chí bậc thầy Hóa Kình bình thường căn bản cũng không thể làm đến mức đó.

Sài Diên , rốt cuộc hắn là người thế nào...

“Vy Vy , làm sao cháu quen biết Sài Diên này?” Ngạc Trúc Vy đang đứng sau lưng Ngạc Triển Trình , ông ta thấp giọng hỏi.

“Là lúc trước con lén luyện quyền ở biệt thự... Con lén luyện quyền pháp của ông nội, Sài Diên nhìn thấy chỗ thiếu sót trong quyền pháp, hơn nữa còn sửa lại cho hoàn chỉnh...” Ngạc Trúc Vy lúc này cũng không dám giấu diếm, nói hết ra.

“Cái gì?” Cơ thể Ngạc Triển Trình chấn động.

Ông ta không luyện võ, không có nghĩa là không có kiến thức.

Tất cả những gì Sài Diên bày ra, đều cho thấy anh ta hoàn toàn không đơn giản, chính là một nhân vật bậc thầy!

Trong lòng Ngạc Triển Trình thầm than.

Ông ta vô cùng hối hận, mình không nên để La Thiển đi mời Sài Diên , bây giờ kết quả này, cho dù ông ta đích thân đến nhà xin gặp, chỉ sợ cũng vô ích thôi.

“Vy Vy , cháu đi nghỉ ngơi trước đi.”

“Ba cháu cùng với chú Ba và dì út út của cháu đã lên đường, sáng sớm mai là có thể đến Hải Thành, chờ bọn họ đến rồi lại nghĩ cách tiếp.”

Ngạc Triển Trình thở dài nói.

“Ba cháu sắp đến?”

“Còn có chú Ba, dì út ?”

Ngạc Trúc Vy kinh ngạc.

Ba cô, Ngạc Triển Cường , cũng là con trai trường của ông cụ Ninh, ở thủ đô nhậm chức vị cao, sẽ không dễ dàng rời thủ đô.

Mà chú Ba của cô, Ngạc Triển Quyết , nhậm chức trong đội quân bí mật ở Xuyên Trung, kỷ luật nghiêm ngặt, có khi vài năm cũng không về nhà một lần.

Cho dù là dì út của Ngạc Trúc Vy , Ngạc Triển Linh , bây giờ vẫn đang ở nước ngoài.

Bọn họ, đều sắp trở về?

“Tình hình của ông nội con bây giờ như vậy, cho dù Sài Diên chịu ra tay, chỉ sợ cũng không chắc chắn 100% được.”

“Lúc trước bác đã gọi cho ba cháu và bọn họ rồi. Cho dù như thế nào, bọn họ đều phải trở về nhìn ông cụ một lần.”

“Về phần chú Ba cháu, cậu ấy vừa vặn có nhiệm vụ, phải tới Hải Thành.”

Ngạc Triển Trình nói.

Ngạc Trúc Vy khẽ gật đầu.

Cô biết rõ, chỉ bằng một mình Ngạc Triển Trình, không thể nào mời Sài Diên ra khỏi núi.

Chính cô cùng với Sài Diên cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, đi cầu xin Sài Diên cũng vô dụng. Chỉ hy vọng khi ba mình, chú Ba và dì út đến, có thể mời được Sài Diên , để anh chữa bệnh cho ông nội, cứu ông nội một mạng...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện