Có Ba Là Tiên Đế

Phế Vật Đúng Là Phế Vật


trước sau

CHƯƠNG 15: PHẾ VẬT ĐÚNG LÀ PHẾ VẬT

Thứ bảy.

Mười giờ sáng, vườn hoa hoa viên Vân Kỳ.

Một chiếc Toyota Coaster giản dị, tự nhiên lái vào vườn hoa hoa viên Vân Kỳ, dừng dưới toà số hai mươi ba. Cửa xe mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, mặc áo sơ mi trắng, đeo gọng kính viền vàng xuống xe tìm đến khu số hai, bước nhanh lên lầu.

Kính coong!

Đến lầu ba, anh ấy ấn chuông cửa.

“Ai đó?”

Trong phòng truyền ra giọng dì Từ.

Một lát sau dì Từ mở cửa.

“Dì à, xin hỏi đây là nhà anh Sài Diên phải không?”

Người nam đeo gọng kính viền vàng hơi cười, cẩn thận dè dặt hỏi thăm.

“Đúng thế…” Dì Từ gật đầu.

“Vậy, anh Sài Diên có nhà không ạ?” Người đàn ông đeo kính viền vàng vội vàng hỏi.

“Thật không khéo, Sài Diên vừa ra ngoài rồi, nói là đi họp lớp, hình như ở khách sạn lớn Kim Trạch của Hải Thành ấy. Cậu là bạn Sài Diên à? Hay là vào nhà ngồi để tôi gọi điện cho Sài Diên ?” Dì Từ nói.

“Họp lớp, khách sạn lớn Kim Trạch?” Người đàn ông kính viền vàng lập tức ghi lại.

“Không phiền dì nữa, khi khác cháu lại đến.” Lịch sự cười cười dì Từ một cái, người đàn ông kính viền vàng chào tạm biệt rồi chạy nhanh xuống lầu.

Dưới lầu.

Trong không gian rộng lớn của Toyota Coaster, hai hàng ghế ngồi ở giữa đã bị bỏ đi, ghế ngồi bình thường cũng được đổi thành ghế ngồi hàng không sang trọng.

“Anh cả, em đã nói từ lâu, nếu Sài Diên có thể chữa được bệnh cho ba, chúng ta đến Hải Thành nên lập tức đi tìm anh ta.”

“Em nhất định phải bảo tiến sĩ Cường Nạp Sâm kiểm tra lại cho ba lần nữa.”

“Bây giờ thì hay rồi, kết quả kiểm tra đến bác sĩ Cường Nạp Sâm cũng bó tay. Bây giờ chúng ta đến đây, anh để thư ký Vương lên tìm Sài Diên , anh ta căn bản không ở nhà nữa rồi!”

Một cô gái khoảng hai bảy hai tám tuổi, khí chất xinh đẹp nói với người đàn ông mặt chữ điền, tướng mạo uy nghiêm.

Sắc mặt cô ấy vội vã, giọng nói oán trách.

“Em gái, em cũng đừng oán trách anh cả.”

“Mặc dù ông Hoa nói tên Sài Diên này có khả năng chữa được bệnh cho ông cụ nhưng ông Hoa có chuyện vừa về Kinh thành, ông ấy cũng chưa tận mắt nhìn thấy Sài Diên .”

“Có được hay không còn chưa chắc chắn.”

“Anh cả để bác sĩ Cường Nạp Sâm kiểm tra cho ông cụ trước, cũng là để xem xem có còn cách khác không.”

Người đàn ông bên cạnh mặc thường phục nhưng khí chất quân nhân lại rất rõ ràng cất lời.

“Kết quả thì sao?”

“Những chuyên gia tây y đó căn bản không đưa ra bất kỳ phương án chẩn đoán điều trị nào!”

“Chỉ có Sài Diên mới có hy vọng chữa khỏi cho ba!”

Cô gái xinh đẹp lạnh mặt nói.

“Sài Diên đã đến khách sạn lớn Kim Trạch rồi, đó là sản nghiệp của anh hai, mọi người không đi, bây giờ em sẽ đi tìm Sài Diên !”

Kéo cửa ra, cô gái xinh đẹp muốn xuống xe.

“Linh Linh!”

Chính vào lúc này, người đàn ông mặt chữ điền tướng mạo uy nghiêm lên tiếng.

“Thôi được, Vy Vy nói Sài Diên là một người kỳ lạ, có lẽ anh ta thật sự có cách chữa khỏi cho ông cụ. Chúng ta cùng đến khách sạn lớn Kim Trạch đi!” Người đàn ông mặt chữ điền nói.

Ông chính là ba của Ngạc Trúc Vy , con trai trưởng của nhà họ Ngạc – Ngạc Triển Cường .

Người có khí chất quân nhân bên cạnh là con trai thứ ba của nhà họ Ngạc , Ngạc Triển Quyết .

Còn cô gái xinh đẹp này là con gái nhà họ Ngạc , Ngạc Triển Linh .

“Trước đây chúng ta đã tiếp đón Sài Diên không được chu đáo, lần này nếu chúng ta không có thành ý, chắc chắn anh ta sẽ không giúp đỡ!”

“Anh cả, lần này anh vẫn định để thư ký Vương đi tìm anh ta sao?”

Ngạc Triển Linh cười lạnh.

Người lên lầu đi tìm Sài Diên lúc trước chính là thư ký của Ngạc Triển Cường .

“Lần này, anh sẽ đích thân đi mời!”

Ngạc Triển Cường hơi nhíu mày, cuối cùng trầm giọng nói.

Hải Thành.

Khách sạn lớn Kim Trạch.

Khi Sài Diên dẫn Sài Vũ Nặc tới, trong đại sảnh khách sạn đã có bảy tám người bạn học đến rồi.

“Sài Diên đến rồi!”

“Ấy? Đây là con gái nhà ai vậy, xinh quá đi?”

“Nào, dì bế nào!”

Thấy Sài Diên đến, mấy bạn học nữ tiến lên chào đón.

Thấy Sài Diên bế một cô bé xinh đẹp như đúc từ ngọc đến, mấy bạn học nữ đều sáng mắt, đi tới trêu đùa.

“Là con gái của mình và Nghê Lăng , tên Sài Vũ Nặc . Nặc Nặc, chào dì đi.” Sài Diên hờ hững cười một tiếng.

“Con của Lăng Lăng? Sao chúng mình không biết, trước giờ Lăng Lăng chưa từng nói với chúng mình?” Mấy bạn học nữ ngạc nhiên: “Có điều nói đi cũng phải nói lại, mấy
năm nay Lăng Lăng cũng rất ít khi liên lạc với tụi mình, mấy lần họp lớp đều không đến. Sài Diên , hai vợ chồng cậu giấu thật kỹ nha.”

Mà trong mấy bạn học nữ này, La Mị Dung hung hãn trừng Sài Diên một cái.

Chuyện năm năm trước Sài Diên “không từ mà biệt”, chỉ có La Mị Dung biết.

Nhưng cô ấy cũng không biết, Hàn Nghê Lăng lại sinh cho Sài Diên một đứa con gái. Theo La Mị Dung , Sài Diên vứt bỏ hai mẹ con Hàn Nghê Lăng , một mình chạy ra nước ngoài là việc quá vô trách nhiệm.

“Đúng rồi, sao Lăng Lăng không đến?”

Có bạn nữ hỏi.

“Hai năm trước Nghê Lăng rời đi, bặt vô âm tín.” Sài Diên lắc đầu.

“Cái gì?”

Những bạn nữ này đều giật mình.

Chuyện Hàn Nghê Lăng rời đi, bọn họ hiển nhiên đều không biết.

Cho dù là La Mị Dung cũng là hôm trước khi nhắn tin riêng trên messenger, Sài Diên mới nói với cô ấy.

“Thật là, hai năm nay Lăng Lăng cũng không liên hệ với chúng mình.”

“Ngay cả messenger cũng không nhắn.”

Mấy bạn nữ nói.

Mấy bạn học đều không có tin tức của Hàn Nghê Lăng , Sài Diên thoáng thất vọng.

“Được rồi, Sài Diên đến rồi, mọi người cũng đã đến gần đủ, mình đã đặt phòng bao rồi, vào trong nói đi.” La Mị Dung gọi mọi người vào phòng bao.

“Nặc Nặc, nào dì bế con!”

“Dì cho con ăn kèo nè!”

Mấy bạn nữ dù đã tốt nghiệp năm năm nhưng cũng mới hai nươi bảy hai tám tuổi, đều chưa kết hôn sinh con. Nhìn thấy cô bé vô cùng yêu thích, tranh nhau đòi bế.

Sài Diên vào phòng bao với họ.

Mấy bạn nam đi sau cùng.

Một người nam mặc quần tây áo sơ mi trắng trong đó nhìn bóng lưng Sài Diên , sắc mặt lạnh lùng.

“Không ngờ hoa khôi Hàn Nghê Lăng lớp ta cuối cùng lại rơi vào vòng ôm của tên nhóc nghèo túng Sài Diên này. Vương Văn Hải, trước đây cậu cũng theo đuổi Hàn Nghê Lăng , không ngờ cuối cùng lại có kết quả này đúng không?”

Một bạn học nam ngông cuồng đi tới, kề vai sát cánh, nói với người mặc áo sơ minh trắng kia.

Người mặc áo sơ mi trắng “Vương Văn Hải” nhíu mày.

“Hoắc Cường, ban đầu Hàn Nghê Lăng được cậu chủ nhà họ Hầu theo đuổi đó!”

“Mấy năm nay cậu làm ăn, tin tức cũng coi như nhanh nhạy, thế lực nhà họ Hầu thế nào, chắc hẳn cậu cũng biết. Ban đầu mình vốn dĩ đã không có cơ hội!”

Vương Văn Hải nói.

“Chỉ là không ngờ, cuối cùng Hàn Nghê Lăng lại chọn Sài Diên .”

“Tiếc là Sài Diên không có bản lĩnh, đến người phụ nữ của mình cũng không giữ được!”

“Hai năm trước Hàn Nghê Lăng rời đi, bặt vô âm tín? Xem ra cô ấy cũng nhận rõ bản chất của Sài Diên , phế vật chính là phế vật, không bao giờ có thể trở mình!”

Vương Văn Hải lạnh lùng nói.

“Sài Diên này quả thật không có bản lĩnh gì.” Hoắc Cường gật đầu: “Cũng không biết ban đầu sao Hàn Nghê Lăng lại nhìn trúng cậu ta nữa?”

“Có lẽ Hàn Nghê Lăng cũng bị thân phận ban đầu của Sài Diên che mắt.” Vương Văn Hải nói.

“Thân phận?” Hoắc Cương ngây người: “Sài Diên có thể có thân phận gì?”

“Haha, mình cũng là gần đây mới nghe nói một vài tin tức.”

“Lát nữa các cậu sẽ biết thôi!” Vương Văn Hải cười haha, không nói thêm nữa, cất bước lớn vào phòng bao.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện