Có Ba Là Tiên Đế

Anh Không Nên Tới!


trước sau

CHƯƠNG 31: ANH KHÔNG NÊN TỚI!

“Cái gì?”

Ngay lúc Sài Diên ra tay, Ngạc Triển Quyết theo bản năng kinh sợ và muốn né tránh nhưng căn bản không tránh kịp.

Sài Diên đánh một chưởng vào ngực anh ta, không ngờ nội lực do Thẩm Lãm để lại trong cơ thể anh ta lập tức bị xua tan.

Ngay sau đó, Ngạc Triển Quyết chỉ cảm thấy ngực đang nghẹn thở lại đau đớn lập tức trở nên thông suốt, tuy còn có chút đau đớn nhưng lại mát lạnh, vô cùng thoải mái.

“Nội lực kia đã bị loại bỏ rồi sao?”

Anh ta nhìn Sài Diên với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Tuy rằng tu vi của Thẩm Lãm không cao, nhưng nội lực của cậu ta lại bá đạo lạ thường.

Ngạc Triển Quyết muốn tự mình loại bỏ nội lực này thì ít nhất cũng phải mất ba đến năm ngày.

Vậy mà Sài Diên lại có thể loại bỏ được trong thời gian ngắn.

Rõ ràng Sài Diên đã khống chế Nội Kình đạt đến mức gần như xuất thần nhập hóa, có thể so với tông sư Hóa Kình!

“Chẳng lẽ... anh ta đã bước vào cấp Tông sư?”

“Không thể nào!”

“Nội lực trong cơ thể của cường giả Tông sư dâng trào mênh mông như biển, toàn thân giống như một mặt trời nhỏ, căn bản không thể nào che giấu được.”

“Nội lực trong cơ thể anh ta vốn dĩ không nhiều như vậy.”

“Anh ta tuyệt đối không thể là cường giả cấp Tông sư được!”

“Có lẽ thứ anh ta tu luyện là một môn công pháp cao cấp nào đó của nhà họ Sài , chất lượng nội lực rất cao, đúng lúc lại kìm chế được nội lực của Thẩm Lãm nên mới có thể nhanh chóng loại bỏ được.” Ngạc Triển Quyết ngầm suy đoán.

Nội lực của Thẩm Lãm để lại trong cơ thể đã bị loại bỏ, tổn thương trong cơ thể của Ngạc Triển Quyết đã đỡ hơn nửa.

Chỉ nứt vài cái xương sườn và chút tổn thương nội tạng đều không đáng kể đến.

“Thẩm Lãm , lần này anh tổn thương tôi, lần sau anh đừng hòng có thể trốn thoát khỏi tay tôi.”

Trong lòng Ngạc Triển Quyết thầm cười lạnh.

Anh ta đang muốn cảm ơn Sài Diên lại thấy vẻ mặt Sài Diên thản nhiên, bế Sài Vũ Nặc nhanh chóng rời đi.

Sài Diên không muốn để cho anh em nhà họ Ngạc tiễn mình nên vừa ra khỏi bệnh viện đã bắt xe, về thẳng núi Vân Kỳ.

Hải Thành thuộc tỉnh Đông Giang, cũng xem như là một khu vực đồng bằng.

Ngoại ô xung quanh Hải Thành cũng chỉ có núi Vân Kỳ bên kia là có mấy ngọn núi nhỏ nối liền với nhau.

Chính vì vậy, Ngạc Triển Quyết đã suy đoán Thẩm Lãm rất có thể chạy tới gần núi Vân Kỳ để ẩn nấp.

Anh ta bảo ba con Sài Diên tạm thời không nên đi lên núi Vân Kỳ hoàn toàn là ý tốt.

Nhưng Sài Diên cũng không lo lắng nhiều.

Trên đỉnh núi Vân Kỳ đã được bố trí Tụ Linh trận, tu luyện ở bên trong đóhiệu quả sẽ tăng lên gấp mấy lần.

Sài Diên muốn nhanh chóng nâng cao thực lực để kích hoạt linh mạch trời đất, khôi phục lại linh khí của trái đất, kết thúc thời kỳ mạt pháp, cuối cùng lấy khí thế mạnh mẽ leo lên Từ Hàng Trai, đưa Hàn Nghê Lăng trở về.

Cho dù chỉ là một ngày anh cũng không thể bỏ lỡ được!

Nếu Thẩm Lãm trốn ở gần núi Vân Kỳ mười ngày nửa tháng vẫn không tìm thấy cậu ta, chẳng lẽ anh cũng chờ mười ngày nửa tháng không lên núi Vân Kỳ sao?

Hơn nữa....

Cho dù cường giả Nội Kình có bản lĩnh thông thiên cũng không đủ để lọt vào mắt Sài Diên .

Anh trực tiếp không để ý tới là được.

“Lên núi!”

“Căn nhà gỗ trên đỉnh núi còn chưa xây xong, mình phải đi sửa một chút!”

Lần này, Sài Diên tìm tới cửa hàng kim khí ở dưới chân núi để mua một ít dây thép, cùng đinh sắt linh tinh trước. Anh muốn sửa lại ngôi nhà gỗ nhỏ cho chắc chắn hơn.

Tốn cả buổi chiều, cuối cùng Sài Diên cũng sửa lại ngôi nhà gỗ thật chắc chắn.

Còn lại ít gỗ, anh làm một cái “nhà Tiểu Hoàng” nho nhỏ.

Sài Vũ Nặc lại nhét con chó Tiểu Hoàng vào trong.

Trong lúc làm những điều này, Sài Diên cũng không hề bỏ lỡ việc tu luyện.

Chỉ có lúc mới bắt đầu tu luyện “Đại Hoang Chân Vũ Kinh” là cần phải ngồi khoanh chân, dẫn dắt chân khí trong cơ thể không ngừng tuần hoàn.

Sau khi đã dần đi vào quỹ đạo, chân khí Đại Hoang trong người Sài Diên có thể tự động vận chuyển, hơn nữa còn là mỗi giây mỗi phút đều đang vận chuyển.

Cho dù Sài Diên đang làm gì, cơ thể anh đều có thể không ngừng hấp thu linh khí trời đất ở bốn phía xung quanh, tự động dung nhập vào cơ thể và chuyển hóa thành chân khí Đại Hoang.

Chỉ cần anh ở bên trong Tụ Linh trận, tốc độ sẽ không bị chậm lại.

“Mình phải làm một vườn thuốc, trồng một ít thảo dược nữa.”

Anh để cho Sài Vũ Nặc và Tiểu Hoàng chơi ở trên căn nhà cây. Căn nhà cây chỉ cao hai mét, với thể chất của Sỡ Vũ Nặc có thể tự mình leo lên leo xuống, từ phía trên rơi xuống cũng sẽ không bị thương được.

Cuối cùng Sài Diên tìm một chỗ, chuẩn bị làm một mảnh vườn thuốc, trồng một ít thảo dược cần thiết để mình luyện đan.

Qua mấy giờ, trời đã tối dần.

Sài Diên cũng không vội trở về.

Vì chuyện của công ty, Hàn Dĩ Vân bận tới mức muốn chổng vó, mỗi ngày đều sau chín giờ tối mới về nhà.

Gần tám giờ tối, ba con Sài Diên về cũng không muộn.

Chập tối, khoảng bảy giờ, trời đã hoàn toàn tối đen.

Trong một cái khe núi nhỏ
gần núi Vân Kỳ.

Vèo!

Vèo! Vèo! Vèo!

Mấy bóng người đang vội vã chạy nhanh.

Một bóng đen đang chạy thục mạng ở phía trước, còn có bốn, năm người đều đuổi theo sát phía sau.

“Thẩm Lãm , ở đây địa hình phức tạp, anh cũng không quen đường, anh không chạy nhanh được đâu!”

“Sớm muộn gì thì anh cũng bị chúng tôi đuổi kịp thôi!”

“Lập tức giơ tay chịu trói đi!”

Mấy người phía sau trầm giọng quát.

“Mẹ nó, đúng là âm hồn không tan!”

Người đi đầu là một người đàn ông cao gầy, mặc đồ đen, hai mắt sáng ngời trong đêm giống như con sói hoang.

Tuy cậu ta đã cố hết sức chạy trốn nhưng mấy người phía sau đuổi theo, đánh bọc sườn, rất nhanh đã làm cho cậu ta không còn đường nào có thể trốn được nữa.

Ầm! Ầm! Ầm!

Ầm! Ầm! Ầm!

Cậu ta dừng lại nhanh như chớp, bước chân di chuyển như rắn, ra chân quét nhanh như roi. Cậu ta chiến đấu với bốn, năm người kia đã thể hiện ra thực lực khủng khiếp. Trong nháy mắt, không ngờ cậu ta đã ép cho hai, ba người trong đó phải lùi lại.

“Triệu Vũ Dương, Triệu Bằng, các người chỉ mới tiến vào cấp Nội Kình, chỉ dựa vào các người cũng đòi bao vây tấn công tôi à?”

“Thẩm Lãm tôi với các người lại không thù không oán!”

Người đàn ông cao gầy hét lớn.

Trong số những người bao vây tấn công cậu ta, sắc mặt của một người đàn ông trung tuổi và một người đàn ông có vết sẹo dài bên má phải biến đổi lạ thường.

Bọn họ là cường giả võ đạo ở Hải Thành, theo thứ tự là quán chủ võ quán Vũ Uy - Triệu Vũ Dương và Triệu Bằng, năm đó là một đệ tử tông môn nào đó ở phía bắc, sau lại tới Hải Thành để phát triển, từng chơi quyền anh ngầm, bây giờ anh ta cũng là một nhân vật số 1 trên đường phố.

Bọn họ đều chỉ mới bước vào cấp Nội Kình.

Lúc này bọn họ đang giúp đỡ một đôi nam nữ trẻ tuổi bao vây tấn công Thẩm Lãm - người đàn ông cao gầy.

“Được người khác nhờ cậy nên phải hết lòng làm việc cho người ta thôi!”

“Anh có muốn trách thì trách bản thân không nên tới Đông Giang!”

Triệu Vũ Dương quát lớn.

“Thẩm Lãm , nhanh chóng giơ tay chịu trói đi!”

“Anh tự đánh gãy hai chân, để chúng tôi đưa anh trở về, có lẽ môn chủ sẽ tha mạng cho anh!” Một người thanh niên bao vây tấn công Thẩm Lãm nói.

“Ha ha ha, Bạc Thiên Tầm , mày tính là cái thá gì mà dám bảo tao tự đánh gãy hai chân?”

“Khi tao gia nhập Bắc Thoái Môn, mày thậm chí còn chưa mọc tóc đâu!”

Thẩm Lãm điên cuồng cười to.

“Lần này, không ngờ lão già trong tông môn kia lại có thể phái mày và Bành Kiều tới?”

“Đây là đang định tặng đồ ăn cho tao à!”

“Chết đi!”

Bịch! Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!

Thẩm Lãm phát ra tất cả sức lực, liên tiếp đá mười ba cú, áp chế Bành Kiều và Bạc Thiên Tầm là đệ tử Bắc Thoái Môn.

Bạc Thiên Tầm cũng là cường giả Nội Kình nhưng phải cố hết sức chống đỡ.

Sư muội Bành Kiều bên cạnh anh ta có thực lực kém hơn anh ta rất nhiều, hơi lơ là liền bị Thẩm Lãm đá trúng cánh tay trái, cánh tay phát ra tiếng xương vỡ răng rắc, người cũng bị đá bay ngược lại.

“Chết đi!”

Thẩm Lãm cười dữ tợn, cậu ta thấy sơ hở liền muốn tấn công mạnh vào Bành Kiều, giẫm chết Bành Kiều dưới chân mình.

“Thẩm Lãm , anh còn dám ra oai à? Đi chết đi!” Cùng lúc này, một người chạy nhanh đến, miệng quát lớn đồng thời mạnh mẽ tấn công Thẩm Lãm .

“Ngạc Triển Quyết ?”

“Ha ha ha ha, đêm qua anh bị tôi đánh cho bị thương, hôm nay còn dám quay trở lại à?”

“Chết đi!”

“Anh là cậu ba nhà họ Ngạc , một người tài giỏi trong quân đội, hôm nay tôi đánh chết anh, ngày mai tôi sẽ nổi tiếng ở Trung Quốc!” Thẩm Lãm cười một cách điên cuồng, cậu ta xoay người và gập đầu gối phải, đụng mạnh về phía người vừa tới.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện