Có Ba Là Tiên Đế

Cậu Ta Chết Dưới Chân Tôi


trước sau

CHƯƠNG 32: CẬU TA CHẾT DƯỚI CHÂN TÔI

"Muốn giết Ngạc Triển Quyết ta, bằng cậu, còn chưa đủ!"

Ầm ầm!

Đột nhiên có một tiếng nổ vang.

Hai thân ảnh giao kích, lóe lên một cái rồi biến mất.

Trong nháy mắt tiếp theo, đã thấy thân hình người kia xê dịch đến, xoay người lại, như cơn gió vọt đến, chiêu pháp mãnh liệt đến cực hạn, hung hăng áp chế Thẩm Lãm .

"Sao lại như vậy được?"

Thẩm Lãm trừng lớn hai mắt.

"Ngạc Triển Quyết , rõ ràng anh đã bị tôi đánh trọng thương, ba ngày năm ngày cũng không thể khôi phục. Làm sao có thể..." Thẩm Lãm kêu to.

"Ha ha, anh khinh thường tôi!"

"Cường giả giao thủ, anh lại dám khinh địch, đây đúng là muốn chết!"

Người tới ha ha cười lạnh, quyền chưởng tung bay đánh vào trên thân Thẩm Lãm , trực tiếp đánh Thẩm Lãm bay ra ngoài.

Xương sườn phải và cánh tay phải của cậu ta răng rắc rung động, bị đánh gãy bảy, tám cây xương sườn, cẳng tay của cánh tay phải cũng bị bẻ gãy, hai chân chạm xuống đất, bước chân lảo đảo.

Cậu ta nhìn chằm chằm người đánh bị thương mình … Ngạc Triển Quyết !

"Bây giờ, anh nên thức thời chịu trói đi!"

Ngạc Triển Quyết , đệ tử Bạc Thiên Tầm của Bắc Thoái Môn, võ giả Hải Thành Triệu Vũ Dương, Trương Bằng cả bọn đều nhanh chân chạy tới.

"Ha ha ha ha, Ngạc Triển Quyết , mấy người muốn giữ tôi lại, không có cửa!"

Cho dù Thẩm Lãm trọng thương, vẫn cười ha ha điên loạn như lúc đầu.

Ầm! Đối mặt với sự vây hãm của tứ đại cường giả, cậu ta bạo rống một tiếng, liều mạng ra tay, cánh tay trái bị Bạc Thiên Tầm đá gãy, vai phải bị Ngạc Triển Quyết đập nát nhưng hai chân vẫn đá mạnh Triệu Vũ Dương và Trương Bằng. Sau một tiếng ầm ầm nổ vang, trực tiếp đem Triệu Vũ Dương, Trương Bằng bức lui.

Cậu ta từ trong sự vây hãm cưỡng ép xé mở một lỗ hổng, dưới chân cấp tốc mà động, liều mạng chạy trốn!

"Ha ha ha ha!"

"Ngạc Triển Quyết , phía trước mấy người chính là núi Vân Kỳ của Hải Thành!"

"Vượt qua đỉnh núi Vân Kỳ, bên kia chính là khu biệt thự!"

"Người ở bên kia, không phú thì quý!"

"Kể cả tôi có chết, hôm nay cũng phải kéo theo mấy người làm đệm lưng!"

"Giết thêm một hai ông trùm ở Hải Thành chôn cùng với tôi!"

"Ha ha ha ha!"

Thẩm Lãm giống như điên cuồng phóng tới núi Vân Kỳ.

Cậu ta đang ở khe núi ở phía bắc núi Vân Kỳ.

Khu biệt thự, ở phía nam núi Vân Kỳ.

Vượt qua đỉnh núi Vân Kỳ là có thể đến nơi!

Giờ phút này, cậu ta dùng hết toàn lực, tốc độ nhanh đến cực hạn, chạy thẳng lên đỉnh núi Vân Kỳ.

"Không được!"

"Nhanh ngăn cậu ta lại!"

Sắc mặt Ngạc Triển Quyết và Bạc Thiên Tầm thay đổi.

Hai người cấp tốc đuổi theo hòng ngăn Thẩm Lãm lại.

Chỉ tiếc lần này Thẩm Lãm thật sự liều mạng, như là hồi quang phản chiếu, tốc độ nhanh đến cực hạn. Ngạc Triển Quyết và Bạc Thiên Tầm toàn lực ứng phó vậy mà vẫn không đuổi kịp, ngược lại bị Thẩm Lãm càng ngày càng bỏ xa.

Đỉnh núi Vân Kỳ.

Sài Diên ở phía nam đang cày xới đất làm một khu vườn trồng dược liệu.

Trồng dược liệu cần hấp thu ánh nắng mới có thể sinh trưởng, nên vườn trồng dược liệu tất nhiên phải xây ở phía nam.

Sài Vũ Nặc cùng chú chó Tiểu Hoàng đang ở nhà trên cây: "Tiểu Hoàng ngoan, Tiểu Hoàng là chú chó tốt, Nặc Nặc cho Tiểu Hoàng ăn thịt." Cô gái nhỏ nhẹ nhàng vuốt ve lông trên lưng Tiểu Hoàng, đem một cái que gỗ xem như thịt đặt ở bên miệng chú chó Tiểu Hoàng. Chú chó Tiểu Hoàng ngoan ngoãn ghé vào, hai mắt híp lại, thỏa mãn

Cũng phối hợp ngậm gậy gỗ vào miệng.

Chợt, đầu chú chó Tiểu Hoàng khẽ động.

Nó ưỡn cổ lên một cái, hai lỗ nhanh chóng dựng thẳng lên.

"Gừ gừ... Gừ gừ..."

Hai con mắt nó chăm chú nhìn về phía bắc, dường như toàn bộ lông trên toàn thân dựng thẳng hết lên, nhe răng nhếch miệng, trong miệng phát ra âm thanh gừ gừ thị uy.

Không biết từ lúc nào, một thân ảnh đen nhánh đã leo lên núi Vân Kỳ!

Hai mắt như sói hoang tỏa sáng.

"Linh khí dồi dào!"

"Ha ha ha ha ha, không nghĩ tới, đỉnh núi Vân Kỳ của Hải Thành này đúng là một chỗ đất lành!"

"Chỉ tiếc, mình lại không sớm phát hiện ra chỗ này!"

"Nếu không, nhờ linh khí ở nơi này, mình có thể rèn luyện nội kình, sớm tối là có thể bước vào cấp độ tông sư Hóa Kình!"

"Chỉ đáng tiếc! Chỉ đáng tiếc!"

Cái bóng người đen nhánh này chính là Thẩm Lãm , cậu ta đi lên đỉnh núi, lúc cảm nhận được linh khí chung quanh thì không ngừng thở dài.

"Ông là ai!"

"Ông là người xấu sao?"

Sài Vũ Nặc trốn ở bên trong căn nhà trên cây, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ nhìn Thẩm Lãm .

"Ừm? Một đứa bé gái?" Thẩm Lãm nhìn thấy Sài Vũ Nặc .

"Cả đời mình hận nhất là mấy đứa bé gái!" Giống như điên cuồng, trong miệng kêu to: "Lúc đầu mình chỉ đùa bỡn một cô bé bảy tuổi lại bị kiện lên Bắc Thoái Môn, đám lão gia kia đem mình trục xuất ra khỏi sư môn. Ha ha ha ha, mình liền dứt khoát đi đến nhà kia giết cả nhà sáu miệng
của hắn ta! Bao gồm hai đứa bé gái, ha ha ha ha ha!”

Thẩm Lãm điên cuồng nhe răng cười.

"Hôm nay, nhóc sẽ chôn cùng với mình!"

Ầm ầm!

Dưới chân khẽ động, cậu ta vọt thẳng bay lên trời.

Muốn đạp vào cây tùng để leo lên nhà trên cây giết Sài Vũ Nặc !

"Tôi không sợ ông." Sài Vũ Nặc ôm chặt chú chó Tiểu Hoàng.

Mắt thấy Thẩm Lãm đang leo lên căn nhà trên cây!

Không biết từ lúc nào, có một bóng người phiêu phiêu bay tới, ngay ở trên đỉnh đầu Thẩm Lãm .

"Ai!"

Thẩm Lãm ngay lập tức phát giác ra, cậu ta sợ hãi vội vàng ngẩng đầu lên.

"Ba!" Đứa bé gái ở trong căn nhà nhỏ trên cây cũng vui vẻ ngẩng đầu.

"Thẩm Lãm sao?"

Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói lạnh nhạt đến cực hạn.

"Đúng vậy..." Thẩm Lãm vô thức trả lời.

"Rất tốt!"

Người trên đỉnh đầu cậu ta chính là Sài Diên , giờ phút này, như đạp thang trời mà đến, vừa sải bước dưới liền rơi vào trước mặt Thẩm Lãm .

"Không tốt!"

Cảm giác vô cùng hung hiểm từ đáy lòng Thẩm Lãm dâng lên, hai mắt trừng lớn, miệng rống lớn lên, xoay chuyển mạnh cơ thể, hai chân như roi lớn, đánh mạnh về phía Sài Diên ở bên trên! Hai tay Thẩm Lãm mặc dù bị Ngạc Triển Quyết và Bạc Thiên Tầm đánh gãy, xương đã vỡ nát nhưng là đệ tử của Bắc Thoái Môn, một thân bản lĩnh tất cả chuyển xuống hai chân. Cho dù không có hai tay, chỉ dựa vào một đôi chân, cậu ta tự tin cũng có thể dồn ép hai người Triệu Vũ Dương và Triệu Bằng.

Nội Kình mạnh mẽ.

Tuy nhiên…

Lúc này, thân thể cậu ta vẫn chưa hoàn toàn xoay chuyển, hai chân căn bản còn chưa kịp phát lực…

Ầm ầm!

Sài Diên một bước đạp vào lồng ngực của cậu ta.

Từ trên xuống dưới, xương ngực, xương sườn, thậm chí xương sống của cậu ta trong nháy mắt vỡ thành bột phấn!

Lục phủ ngũ tạng hóa thành thịt nát.

Thân thể bị tàn phá như bao tải rách nát, ầm vang một tiếng, rơi xuống dưới gốc cây tùng.

Sài Diên lơ lửng hạ xuống đất, hai tay chắp sau lưng, áo không dính máu.

"Đây là... Cái... Chiêu pháp gì?"

Cơ thể Thẩm Lãm bị tàn phá nằm ở trên đất, trợn to tròng mắt, trong mũi miệng toàn là bọt máu.

Dùng hết sức lực cuối cùng, cậu ta nhìn Sài Diên hỏi.

"Cậu hỏi chiêu pháp tôi giết cậu sao?"

Sài Diên nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Lãm một cái, nhàn nhạt mở miệng.

"Đây cũng không phải là chiêu pháp võ học gì."

"Chỉ là một môn bộ pháp mà thôi."

"Tên là… đạp thiên bộ."

Sài Diên từ tốn nói.

Giết Thẩm Lãm , không cần chiêu pháp võ kỹ?

Một môn bộ pháp Tiên giới, nhẹ nhàng bước một bước là đủ.

Thẩm Lãm trợn to tròng mắt, sức sống hoàn toàn không còn nữa.

Vèo! Vèo!

Hướng phía bắc dưới núi, hai thân ảnh cấp tốc chạy đến, sắc mặt trang nghiêm tới cực điểm, chính là Ngạc Triển Quyết và Bạc Thiên Tầm .

"Ngài Sài Diên ?"

"Sao ngài còn ở trên núi!" Nhìn thấy Sài Diên , sắc mặt Ngạc Triển Quyết thay đổi rất lớn.

"Thẩm Lãm đã leo lên núi Vân Kỳ, cực kỳ điên cuồng, vô cùng nguy hiểm. Nhanh lên Ngài Sài Diên , ngài lập tức rời đi! Con gái của ngài cũng ở nơi này sao? Nhanh, mau dẫn cô bé rời đi!" Ngạc Triển Quyết kêu to.

"Thẩm Lãm sao?"

Sắc mặt Sài Diên vẫn vô cùng lạnh nhạt như cũ: "Cậu ta đang ở dưới chân tôi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện