Có Ba Là Tiên Đế

Đàn Anh Sài Diên !


trước sau

CHƯƠNG 41: ĐÀN ANH SÀI DIÊN !

"Cái gì?"

Bành Kiều nói không lớn nhưng tất cả mọi người trong sân vận động vẫn nghe được rõ ràng. Giờ phút này bọn họ đều chấn động.

Sài Vũ Nặc – cô bé bốn, năm tuổi này nói chỉ cần một chiêu đánh bại La Hải Lang ?

Cô bé còn tự mình biểu diễn?

Lúc này, Bành Kiều cũng chứng minh đó là sự thực, lời Sài Vũ Nặc nói không phải là hoàn toàn không thực hiện được. Chẳng qua tu vi của cô ấy còn chưa đủ, không làm được "một chiêu đánh bại" như lời Sài Vũ Nặc nói.

Nhưng sư huynh của Bành Kiều có tu vi càng cao, hoàn toàn có khả năng làm được?

Sao có thể như vậy được chứ?

Nói vậy chẳng phải cô bé Sài Vũ Nặc này có thành tựu võ đạo còn cao hơn Bành Kiều, càng cao hơn so với La Hải Lang hàng nghìn mét sao?

"Nặc Nặc ngoan, Nặc Nặc rất giỏi!"

"Vừa rồi Nặc Nặc nói rất đúng, hôm nay ba muốn thưởng cho Nặc Nặc, con có thể ăn một cái kẹo que!"

Lúc này Sài Diên lại không chú ý tới ánh mắt của những người xung quanh.

Tâm trạng anh rất tốt nên khích lệ cô bé.

Sài Diên phát hiện ra cô bé có thiên phú võ học khủng khiếp, sao có thể không cao hứng được.

Tu tiên chính là võ học kéo dài.

Thiên phú võ học của Sài Vũ Nặc như vậy, nếu ở Tiên giới cũng đủ để cho những tông môn lớn có lịch sử hàng tỷ năm phải điên cuồng, bất chấp tất cả mọi giá cũng muốn thu nhận làm đệ tử.

Con gái của Chân Dương Tiên Đế Đại Hoang tuyệt đối không tầm thường được!

Sài Diên đã âm thầm đưa ra quyết định, sau khi trở về anh sẽ giúp Sài Vũ Nặc xây dựng căn bản, để cho cô bé mau chóng bước lên con đường tu luyện.

"Sài Diên , anh vừa nói một chiêu như lời Nặc có thể đánh bại La Hải Lang , không có vấn đề gì à?"

Lúc này, Hàn Dĩ Vân cũng nhìn ba con Sài Diên với vẻ mặt kinh ngạc.

"Không ngờ thiên phú võ học của Nặc Nặc cao như vậy..."

Hàn Dĩ Vân có phần không thể tin nổi.

Trong ấn tượng của Hàn Dĩ Vân , thiên phú của Sài Diên rất kém cỏi.

Nhưng anh đến từ nhà họ Sài ở Bắc Kinh là thế gia võ đạo nghìn năm!

Thiên phú và tu vi của Sài Diên có kém nhưng ánh mắt anh tuyệt đối sẽ không sai!

Anh nói một chiêu vừa rồi của Nặc Nặc có thể thực hiện được, vậy thì chắc chắn là thực hiện được!

Lúc này, Hàn Dĩ Vân cũng thán phục trước thiên phú của Sài Vũ Nặc .

Mà sắc mặt của đám người bên phía Câu lạc bộ Taekwondo đều tái mét.

Hàn Dĩ Vân và Sài Diên rõ ràng đang kẻ xướng người hoạ.

Một cô bé bốn, năm tuổi tùy tiện khoa tay múa chân ra một chiêu lại có thể đánh bại La Hải Lang sao? Đây quả thực là sỉ nhục cực lớn đối với La Hải Lang và những người tu luyện Taekwondo như bọn họ!

La Hải Lang thua bởi đệ tử Bắc Thoái Môn - Bành Kiều, bọn họ có thể miễn cưỡng tiếp nhận.

Nhưng đám người Sài Diên "sỉ nhục" Taekwondo như vậy, bọn họ quyết không thể tha thứ!

"Anh tên là Sài Diên sao?"

"Anh thậm chí còn không phải là thành viên của Câu lạc bộ Võ Thuật Truyền Thống, cũng không phải là người giới võ đạo mà cũng dám phát ngôn bừa bãi, cố tình mặc sức hạ thấp Taekwondo chúng tôi!"

"Nếu hôm nay anh không cho chúng tôi một câu trả lời hợp lý, anh đừng mơ có thể bình yên rời đi được!"

"Cố tình hạ thấp Taekwondo của tôi, vậy kết quả là phải phân cao thấp với chúng tôi!"

"Cho dù Taekwondo chúng tôi có thua cao thủ của Bắc Thoái Môn nhưng vẫn có năng lực chiến đấu mạnh nhất trong võ đạo! Không ai được quyền sỉ nhục!"

Bên phía Câu lạc bộ Taekwondo có một người nhảy ra, trong miệng kêu to.

Người đó chính là Lưu Sinh !

Cho dù lúc trước anh ta bị Hàn Dĩ Vân đánh bại nhưng còn không bị thương.

Lúc này thù mới hận cũ tập trung lại một chỗ, Lưu Sinh trực tiếp ra sân, tuyên bố khiêu chiến Sài Diên để đòi lại danh dự cho Taekwondo.

"Cậu muốn khiêu chiến với tôi sao?"

"Vẫn là thôi đi."

Sài Diên cười nhạt và lắc đầu từ chối.

Đừng nói là Lưu Sinh , cho dù là giao đấu với La Hải Lang , Sài Diên cũng thấy không có bất kỳ ý nghĩa gì cả.

"Anh không dám sao?"

Lưu Sinh cười lạnh.

"Nếu không dám thì anh không nên chửi bới Taekwondo chúng tôi!"

"Nếu anh dám thừa nhận ở trước mặt mọi người, Taekwondo của tôi có năng lực thực chiến mạnh nhất võ đạo, hôm nay chúng tôi còn có thể thả cho anh rời đi!"

Lưu Sinh không chịu buông tha, lạnh lùng nói.

"Ồ? Taekwondo có năng lực thực chiến mạnh nhất võ đạo à? Sao tôi không biết vậy?"

Không đợi Sài Diên trả lời, lại nghe trong sân vận độn có một giọng nam lạnh lùng vang lên.

"Ai?"

"Taekwondo mạnh mẽ thế nào, mọi người đều biết. Ai không hiểu về Taekwondo thì không cần phát ngôn bừa bãi!" Lưu Sinh theo bản năng kêu to. "Không hiểu về Taekwondo thì không thể phát ngôn bừa
bãi à? Rất tốt, Bạc Thiên Tầm tôi mới học sơ qua về Taekwondo. Năm năm trước, tôi mới mười chín tuổi đã từng đi du lịch tới Hàn Quốc, xông vào học viện Kỹ Thuật Hàn Quốc, đánh bại liên tục năm đại sư Taekwondo và được trao tặng đai đen thất đẳng Taekwondo. Không biết tôi có tính là không hiểu Taekwondo hay không, không biết tôi có tư cách phát ngôn bừa bãi về Taekwondo hay không?"

Giọng nói lạnh lùng kia chậm rãi nói.

"Đai đen thất đẳng Taekwondo à?"

"Bạc Thiên Tầm ?"

Gần như tất cả mọi người trong sân vận động đều nhìn người mới nói chuyện.

Chỉ thấy trong sân vận động tự nhiên xuất hiện một người thanh niên với vóc dáng cao ráo từ lúc nào.

Anh ta khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mày kiếm mắt sáng, trên người phát ra một khí thế lạnh lùng!

Anh ta xuất hiện ở đây, những người mạnh mẽ như Bành Kiều, La Hải Lang ở trước mặt anh ta trở nên ảm đạm lu mờ, gần như bị anh ta cướp đi tất cả hào quang!

Bạc Thiên Tầm !

Người mới đến chính là Bạc Thiên Tầm .

"Anh ta mới mười chín tuổi đã một mình xông học viện Kỹ Thuật Hàn Quốc à?"

"Anh ta còn liên tục đánh bại năm vị đại sư Taekwondo?"

"Anh ta được trao tặng đai đen thất đẳng sao?"

"Lại có một cường giả Taekwondo cao cấp đến nữa! Không biết anh ta mạnh hơn La Hải Lang bao nhiêu? Không biết Bành Kiều kia có phải là đối thủ của anh ta không?"

Nghe được Bạc Thiên Tầm nói ra "lý lịch" của mình, mọi người theo bản năng xem anh ta là một cao thủ Taekwondo.

Lưu Sinh cũng vậy.

Lúc này hai mắt anh ta sáng lên.

"Vậy... đàn anh, nếu anh là đai đen thất đẳng Taekwondo thì hẳn phải biết điểm mạnh của Taekwondo chúng ta..." Lưu Sinh nói.

"Taekwondo sao, xem như không tệ."

"Khi tôi mười bảy tuổi đã luyện Taekwondo, mười chín tuổi trở thành đai đen thất đẳng, tốn tất cả hai năm."

"Khi tôi mười ba tuổi vào Bắc Thoái Môn, mất ba năm để luyện căn bản, tám năm tu luyện cước pháp cũng chỉ học được một chút da lông. Ngay cả một kẻ ác trong tông môn, tôi còn đánh không lại..." Bạc Thiên Tầm cười gượng, khẽ lắc đầu.

"Cái gì?" Tất cả mọi người trợn to mắt.

Bạc Thiên Tầm không phải chỉ là cao thủ Taekwondo?

Anh ta còn là đệ tử Bắc Thoái Môn đã nhập môn hơn mười năm?

Anh ta luyện Taekwondo hai năm đã bước vào đai đen thất đẳng!

Mà anh ta tu luyện cước pháp của Bắc Thoái Môn hơn mười năm cũng chỉ học được chút da lông thôi sao?

Taekwondo và võ thuật Trung Quốc cái nào mạnh cái nào yếu, vừa nghe đã biết rõ!

"Sư huynh Bạc, anh đã tới." Trong lúc mọi người kinh hãi, Bành Kiều lại đi tới cung kính gọi sư huynh.

"Anh ta là sư huynh của Bành Kiều?"

"Đó là cao thủ chân chính có thể một chiêu đánh bại La Hải Lang mà Bành Kiều đã nói tới à?"

Bên trong sân vận động, đến lúc này mọi người mới chính thức biết được thân phận của Bạc Thiên Tầm .

"Sư muội Bành."

Bạc Thiên Tầm nhìn Bành Kiều khẽ gật đầu.

"Anh phải xử lý vài chuyện tối qua nên tới chậm một chút, trận thi đấu giao lưu hôm nay đã kết thúc chưa?" Bạc Thiên Tầm nhìn quanh sân vận động.

Mà trong phút chốc khi Bạc Thiên Tầm thấy Sài Diên bế Sài Vũ Nặc thì sắc mặt lập tức biến đổi!

"Là anh ta?"

Bạc Thiên Tầm thoáng chấn động.

Trong phút chốc, anh ta hít sâu một hơi và đi về Sài Diên . "Tiền bối Sài Diên , tôi không biết anh lại ở đây, có gì sơ suất mong anh tha lỗi!" Bạc Thiên Tầm cung kính ôm quyền, hành lễ với Sài Diên .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện