Có Ba Là Tiên Đế

Quyền Pháp Của Phàm Tục


trước sau

CHƯƠNG 5: QUYỀN PHÁP CỦA PHÀM TỤC

"Nặc Nặc ngoan, ba sẽ không đi nữa, ba sẽ không bao giờ rời khỏi Nặc Nặc nữa."

Sài Diên nhìn cô con gái trước mặt và khẽ hứa.

"Nặc Nặc có thể để cho ba ôm một lát không?"

Sài Diên hỏi dò.

Cô bé hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn đi tới, nghiêng người dựa sát vào trong lòng Sài Diên .

Sài Diên nhẹ nhàng ôm con gái mình vào trong lòng. Trong cuộc đời cua anh, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác vô cùng yên lòng như vậy.

Cô bé dùng đầu cọ vào người Sài Diên rồi không nhúc nhích nữa. Ánh mặt trời xuyên qua cửa kính chiếu vào phòng khách thật ấm áp. Cả khu căn hộ Hoa Viên Vân Kỳ đặc biệt yên tĩnh, ngoại trừ một vài cụ già đi tập thể dục buổi sáng, đi mua đồ ăn sáng, gần như không có người trẻ tuổi nào rời giường. Tối hôm qua dì Từ và Hàn Dĩ Vân ngủ rất muộn, bây giờ vẫn còn chưa thức dậy.

"Nặc Nặc, ba dẫn con đi ra ngoài chơi được không?"

Trong lòng Sài Diên thoáng động, nói với Sài Vũ Nặc .

Cô bé không do dự liền vội vàng gật đầu vài cái.

"Được!"

Sài Diên tìm bộ váy cho Sài Vũ Nặc mặc lại đi giày, nhẹ nhàng mở cửa và bế cô bé ra cửa.

Khu căn hộ Hoa Viên Vân Kỳ không khác mấy với năm năm trước. Sài Diên dẫn theo Sài Vũ Nặc đi hai vòng, sau khoảng mười mấy phút thì chuẩn bị trở về.

Hai ba con cô bé vừa quen biết nhau, Sài Diên lo cô bé còn sợ người lạ, dẫn ra ngoài lâu sẽ làm cô bé sợ. Hơn nữa Hàn Dĩ Vân và dì Từ thức dậy mà không thấy ba con Sài Diên cũng sẽ lo lắng.

Trên đường trở về, khi đi ngang qua cửa hàng tạp hóa trong khu căn hộ, cô bé bước chậm lại.

"Ba ba..."

Cô bé ngẩng đầu nhìn Sài Diên lại nhìn vào cửa hàng tạp hóa.

"Nặc Nặc muốn mua đồ sao?"

Sài Diên cười khẽ.

Cô bé vội vàng gật đầu.

Trẻ con luôn không thể kìm chế được trước các đồ ăn vặt trong cửa hàng.

"Được rồi." Sài Diên dẫn theo cô bé vào cửa hàng.

Vào cửa hàng, cô bé nhanh chóng chạy đến bên cạnh tủ để kem, bàn tay nhỏ bé tỳ lên trên tủ và nhìn vào trong.

"Trẻ con không thể ăn kem!" Sài Diên nghiêm mặt nói.

"Nặc Nặc không ăn, Nặc Nặc nhìn thôi có được không?" Cô bé chớp chớp đôi mắt to tròn, nhìn Sài Diên đầy vẻ mong chờ và khẽ nói.

"Được rồi!" Sài Diên bất lực cười gượng.

Kem lạnh sẽ tổn thương tới sức khỏe của trẻ con.

Nhưng con gái của Sài Tiên Đế, cho dù có rơi vào trong hang băng cực lạnh thì Sài Diên cũng có cách loại bỏ hơi lạnh ra.

"Con muốn cái nào? Ba lấy giúp con nhé." Sài Diên nhẹ nhàng bế Sài Vũ Nặc lên cao hơn.

"Con lấy cái này ạ, vị ô mai." Cô bé vội vàng chỉ về phía một cái kem ốc quế.

Sài Diên mở ra tủ lạnh lấy kem ốc quế ra và chuẩn bị trả tiền.

"Ôi, vẫn là ba chiều con gái, cái gì cũng mua cho. Nếu mẹ đứa bé ở đây thì chắc chắn sẽ không để cho ăn kem đâu. Ăn thứ này lại không tốt gì!" Một bà cụ mua thức ăn bên cạnh nói.

"Ha ha..." Sài Diên cười gượng hai tiếng.

"Ba ba, con không cần nữa..." Nhưng mà vào lúc này, cô bé chợt kéo nhẹ góc áo của Sài Diên .

"Con không cần nữa à?" Sài Diên sửng sốt.

"Bà nội này nói ma ma sẽ không để cho Nặc Nặc ăn kem..." Trong miệng cô bé nói vậy nhưng vẫn lưu luyến đi tới trước tủ lạnh, cố mở tủ lạnh ra và đặt kem ốc quế lại: “Ba ba, Nặc Nặc nghe lời, ma ma sẽ về nhà..."

Cô bé ngẩng đầu nhìn Sài Diên với ánh mắt mong đợi.

Cơ thể Sài Diên chợt dừng lại.

"Nặc Nặc ngoan."

Sài Diên khẽ ôm cô bé.

"Ba bảo đảm sẽ nhất định nhanh chóng tìm mẹ trở về! Sẽ rất nhanh thôi!"

Anh hít sâu một hơi cố ép xuống xúc động trong lòng.

Giờ phút này, anh chưa bao giờ có cảm giác nóng lòng muốn nâng cao thực lực để tìm Hàn Nghê Lăng về như vậy!

Tôi có thể chờ năm trăm năm nhưng làm sao nhẫn tâm để cho con chờ thêm một ngày chứ?

Sài Diên dẫn Sài Vũ Nặc trở lại thì Hàn Dĩ Vân mới vừa rời giường, cô ấy trợn mắt, lông mày dựng ngược nhìn anh.

Nhưng khi thấy Sài Vũ Nặc và Sài Diên thân thiết với nhau, Hàn Dĩ Vân cũng đành chịu. Sau khi ăn sáng xong, Hàn Dĩ Vân phải đến công ty, cô bé lại phải tới nhà trẻ. Sài Diên đưa cô bé đến cửa nhà trẻ thì cô bé kéo góc áo anh không chịu vào trong. Sài Diên phải nhiều lần bảo đảm buổi chiều mình chắc chắn sẽ tới đón cô bé, cô bé mới vừa đi vào trường mầm non vừa quay đầu nhìn lại.

Sài Diên nhìn theo cô bé vào phòng học nhưng không về nhà.

"Mình phải nghĩ cách kiếm chút tiền mới được."

Anh nóng lòng muốn tăng nhanh thực lực.

Nhưng sau khi anh bước vào trình độ Nội Kình lại phải trùng kích Hóa Kình, cần tích lũy rất nhiều đấy.

Bây giờ trong cơ thể Sài
Diên chỉ còn có một chút chân khí Đại Hoang thôi.

Nếu là tu luyện bình thường thì không biết tới ngày nào, tháng nào, năm nào mới có thể làm cho chân khí dồi dào được chứ?

"Mình cần dùng tài nguyên để trợ giúp!"

Sài Diên thầm nghĩ.

Anh cần các loại tài nguyên tiên dược, linh thạch, sau khi hấp thu linh khí trong đó dung hòa vào trong cơ thể để chuyển hóa thành chân khí, tốc độ tu luyện mới có thể nhanh hơn gấp mấy lần được!

Trên Trái đất không có tiên dược nhưng dược liệu bình thường cũng được.

Chỉ có điều anh mua dược liệu lại cần rất nhiều tiền. Bây giờ Sài Diên nghèo rớt mồng tơi, cũng không thể tìm em vợ Hàn Dĩ Vân để đòi tiền được, anh phải nghĩ cách kiếm tiền.

"Phải làm thế nào để nhanh chóng kiếm tiền đây?"

Sài Diên nhíu mày.

Nếu là Tiên Đế Sài Diên nắm giữ các loại thần thông, kiếm tiền cũng dễ dàng.

Bây giờ Sài Diên vừa tu luyện lại nên chỉ có trình độ Võ Giả Nội Kình, muốn kiếm tiền thì phải nghĩ ra một vài cách khác.

Anh vừa đi dạo vừa suy nghĩ. Cho dù tu vi của anh không đủ nhưng tầm mắt vẫn còn, anh có một vài năng lực mà người thường không có cách nào so sánh được, kiếm tiền ngược lại cũng không khó. Ví dụ như khám bệch cho nhân vật quyền quý chính là một vốn bốn lời. Sài Diên nắm giữ Pháp nhãn Thái Hư cũng có thể đổ thạch để kiếm tiền. Nhưng nhân vật quyền quý lại không chắc sẽ dễ dàng tin tưởng Sài Diên . Đổ thạch cũng cần tiền vốn và con đường. Những phương pháp này có thể dùng nhưng cũng cần có cơ hội thích hợp.

Sài Diên mải suy nghĩ, bất tri bất giác đã ra khỏi khu căn hộ Hoa Viên Vân Kỳ, đến chân núi Vân Kỳ ở gần đó.

Núi Vân Kỳ là một ngọn núi nhỏ nằm ở ngoại ô phía đông Hải Thành, trên đỉnh núi quanh năm đều có mây mù bao phủ, ngay cả giữa mùa hè nắng nóng cũng hơi lạnh nên mới có tên là "Vân Kỳ".

Khu căn hộ Hoa Viên Vân Kỳ gần núi Vân Kỳ là khu căn hộ của dân thường.

Nhưng từ chân núi tới giữa sườn núi Vân Kỳ lại xây hơn mười biệt thự, được gọi là "Sơn trang Vân Kỳ", đó là khu an dưỡng của người giàu nổi tiếng tại Hải Thành.

Nếu đã đến dưới chân núi Vân Kỳ, Sài Diên dứt khoát bước nhanh lên.

So với sự ồn ào náo nhiệt ở khu căn hộ bình thường, khu Sơn trang Vân Kỳ dành cho nhà giàu này ngược lại rất yên tĩnh, vắng vẻ.

Sài Diên bước nhanh lên, gần như không gặp phải một người nào.

Sài Diên đi thẳng đến giữa sườn núi, tới chỗ biệt thự cao nhất gần đó thì chợt "A" một tiếng.

Phía trước biệt thự này có người!

Nói chính xác là một cô gái trẻ mặc bộ quần áo thể thao màu trắng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Cô ta di chuyển ở trong vườn hoa trước biệt thự, quyền chưởng tung bay, hình như đang luyện một môn quyền thuật.

Chỉ là môn quyền thuật này hình như có chút vấn đề, luyện đến hai mươi mấy chiêu thì trở nên không mấy trôi chảy.

Cô gái áo trắng nhíu mày, hình như biết quyền pháp của mình xảy ra vấn đề nhưng không có cách nào giải quyết.

Cô ta tập liên tục bốn năm lần đều như vậy.

Mà Sài Diên chỉ từ phía xa liếc nhìn đã khẽ lắc đầu.

"Uy lực của môn quyền pháp này xem như không tệ."

"Tuy so sánh với võ kỹ tiên pháp thì chênh lệch giống như lạch trời nhưng trong giới võ đạo phàm tục hẳn có thể xem như là quyền pháp tinh diệu rồi." "Chỉ đáng tiếc là quyền pháp không đầy đủ. Lấy trình độ của cô gái này thì khó có thể bổ sung đầy đủ được!"

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện