Có Ba Là Tiên Đế

Một Bước Tiến Vào Cảnh Giới Võ Giả


trước sau

CHƯƠNG 4: MỘT BƯỚC TIẾN VÀO CẢNH GIỚI VÕ GIẢ

Tu vi của Sài Diên mất hết, thậm chí còn không tính là "Võ Giả".

Anh muốn tìm Hàn Nghê Lăng về thì ít nhất cũng phải bước vào trình độ "Nhân Tiên".

Dù sao Sài Diên đã từng là Tiên Đế nên nắm giữ một vài thần thông tiên pháp, chỉ cần đạt được trình độ "Nhân Tiên" thì hẳn có thể vượt cấp giết địch, chống lại Địa Tiên bình thường. Cho đến lúc này, trái đất rộng lớn, không người nào có thể ngăn cản được anh!

"Mình trùng kích vào cảnh giới Võ Giả trước đã!"

Sài Diên hít sâu một hơi và nhắm mắt lại, thử vận chuyển huyền công.

Anh tu luyện huyền công có tên là "Đại Hoang Chân Vũ Kinh"!

Đây là môn huyền công đỉnh cấp do anh nhận được ở thánh địa Tiên giới "Hoang Cổ Đại Sơn". Sài Diên ở Tiên giới trăm năm đã thành Chân Tiên, năm trăm năm lại thành Tiên Đế chính là dựa vào môn huyền công mạnh mẽ này.

Bây giờ anh tu luyện lại "Đại Hoang Chân Vũ Kinh" cũng xem như quen việc dễ làm.

Sài Diên ngồi khoanh chân nhắm mắt, trong lòng không có tạp niệm, dựa theo phương pháp hít thở đặc biệt được ghi lại trong "Đại Hoang Chân Vũ Kinh" để chậm rãi hít thở.

Thở ra... Hít vào...

Thở ra...

Theo việc hít thở không ngừng, lục phủ ngũ tạng của anh cũng mơ hồ dâng lên một luồng khí nóng.

Luống khí này càng lúc càng mạnh, tràn ngập ở trong cơ thể Sài Diên .

Anh thử khống chế luồng khí nóng này, làm cho nó tuần hoàn trong kinh mạch theo một tuyến đường riêng.

Một vòng... Hai vòng...

Ba vòng!

Cũng không biết qua bao lâu, khí nóng này đã tuần hoàn trong kinh mạch của Sài Diên bảy bảy bốn mươi chín vòng. Chúng ngưng tụ tới mức tận cùng, cuối cùng hóa thành sương mù, không cần Sài Diên khống chế cũng có thể chậm rãi di chuyển ở trong kinh mạch.

"Chân khí Đại Hoang, mình đã tu luyện thành công rồi!" Hai mắt của Sài Diên đang nhắm chợt mở ra, lóe sáng.

Dù sao anh cũng đã tu luyện huyền công ở Tiên giới đủ năm trăm năm nên quá quen thuộc, lần này tu luyện lại sẽ dễ dàng tu luyện ra chân khí.

"Tôi đã tu luyện ra chân khí, bây giờ tôi đã bước vào cảnh giới Võ Giả, tầng Nội Kình!" Sài Diên thầm nghĩ.

Tu tiên có bốn cấp lớn, Võ Giả là đẳng cấp đầu tiên.

Nó lại phân ra làm ba cấp nhỏ là Ngoại Kình, Nội Kình, Hóa Kình!

Ngoại Kình là rèn luyện cơ thể, tôi luyện căn bản, lấy sức lực của cơ thể để tổn thương kẻ địch.

Nội Kình lại tu luyện công pháp, tu luyện ra "nội lực", lấy nội lực để tổn thương kẻ địch thủ.

Hóa Kình lại khống chế nội lực đạt được tới mức độ xuất thần nhập hóa, còn được gọi là "tông sư Võ đạo".

Sài Diên tu luyện "Đại Hoang Chân Vũ Kinh", luyện ra "chân khí Đại Hoang" chẳng khác nào bước một bước qua "Ngoại Kình", tiến thẳng vào đến cấp "Nội Kình"!

Chân khí mạnh hơn nội lực!

Anh tu luyện công pháp bình thường có thể tu luyện ra nội lực, nhưng chỉ có tu luyện huyền công cấp bậc tiên pháp mới có khả năng tu luyện ra chân khí.

"Bây giờ tôi xem như mới bước vào trình độ Nội Kình."

"Nhưng thật sự phát ra sức chiến đấu thì hoàn toàn không sợ cao thủ Nội Kình lâu đời!"

Trong lòng Sài Diên thầm nghĩ.

Sài Diên tu luyện lại huyền công bước vào trình độ Nội Kình, ở trái đất này ít nhất cũng có năng lực tự vệ không tệ.

Lúc này trời mới tờ mờ sáng, còn chưa tới năm giờ.

Từ khi bắt đầu tu luyện tới bây giờ cũng chỉ hơn sáu giờ. Sáu giờ đã bước vào trình độ Nội Kình, ở Tiên giới thì tốc độ này cũng có thể nói là khủng khiếp rồi. Sài Diên còn nhớ rõ trước đây Sài Hư Vĩnh – người em trai cùng ba khác mẹ của mình phải bắt đầu tu luyện năm mười ba tuổi, tu luyện hết ba năm mới tu luyện ra nội lực, bước vào trình độ Nội Kình, đã bị gia tộc cho là thiên tài siêu cấp. Bây giờ xem ra, cái phàm tục này gọi là thiên tài siêu cấp căn bản không lọt được vào tầm mắt của tiên nhân, thậm chí còn chẳng có tư cách để so sánh nữa.

"Tôi bước vào trình độ Nội Kình chỉ mất có sáu giờ."

"Nhưng muốn trùng kích vào Hóa Kình đâu có dễ dàng như vậy."

Sài Diên nghiêm mặt thầm nghĩ.

Sài Diên có thể nhanh chóng bước vào trình độ Nội Kình, thật ra cũng là dựa vào chút lực lượng tiên thể còn sót lại trong cơ thể.

Bây giờ, trong cơ thể anh chỉ có một luồng chân khí mà thôi.

Mà anh muốn trùng kích tới trình độ Hóa Kình lại cần chân khí trong cơ thể vô cùng hùng hậu, đồng thời điều khiển chân khí xuất thần nhập hóa mới được.

Điều này cần phải tích lũy, không thể làm được trong thời gian ngắn.

"Tôi tu luyện ra chân khí Đại Hoang, chắc hẳn có thể miễn cưỡng sử dụng được Pháp nhãn Thái Hư."

Pháp nhãn Thái Hư là một môn thần thông Sài Diên đắc ý nhất.

Nó có thể nhìn xuyên qua vạn vật, thậm chí nhìn lén được lòng người.

Tu luyện tới cực hạn, thậm chí có thể liếc
mắt nhìn được quá khứ và tương lai!

Trước đây thực lực của Sài Diên là cấp Tiên Đế, Pháp nhãn Thái Hư cũng chỉ miễn cưỡng tu luyện tới trình độ nhìn lén được lòng người. Về phần bây giờ... Có thể miễn cưỡng nhìn xuyên qua một hai bức tường chắn đã xem như không tệ rồi.

"Thử xem!"

"Pháp nhãn Thái Hư, mở ra!"

Sài Diên vận chuyển chút chân khí còn lại trong cơ thể đến trong hai mắt.

Hai mắt anh bắn ra ánh sáng khó có thể phát hiện, trong phút chốc, bức tường trước mặt anh biến thành trong suốt, có thể liếc mắt là nhìn xuyên qua được.

"Hả?"

Hướng Sài Diên đang ngồi xếp bằng là đối mặt với phòng ngủ trong nhà, cũng chính là phòng ngủ của dì út Nặc Nặc - Hàn Dĩ Vân .

Bức tường biến thành trong suốt, anh có thể nhìn rõ bên trong không sót chút gì.

Đang cuối hè đầu thu nên trời thời tiết còn có chút nóng bức, tư thế ngủ của Hàn Dĩ Vân bất nhã, nằm đè lên trên chăn.

Sài Diên nhíu mày, vội vàng dời tầm mắt, không dám dừng lại thêm một giây.

Anh dời mắt đến phòng ngủ chính, muốn xem thử con gái.

"Hả?" Sài Diên nhìn về phía phòng ngủ chính, đồng thời thoáng sửng sốt.

Bởi vì anh thấy cô bé Sài Vũ Nặc trên giường lớn trong phòng ngủ không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào. Cô bé mặc bộ quần áo ngủ nhỏ, ôm thú bông cà rốt lớn đang cẩn thận di chuyển từ trên giường xuống.

Sài Diên vốn còn muốn xem cô bé định làm gì nhưng hai mắt chợt đau nhức, hiệu quả nhìn xuyên thấu của Pháp nhãn Thái Hư đã biến mất.

"Tôi thi triển Pháp nhãn Thái Hư, bây giờ bình thường chỉ có thể duy trì được ba giây. Chân khí trong cơ thể còn quá ít."

Sài Diên nhẹ nhàng xoa mắt, trong lòng thầm nghĩ.

Khi anh đang nghĩ ngợi về những chuyện này chợt nghe “Két!” một tiếng, cửa phòng ngủ chính đã khẽ mở ra.

Cô bé rón ra rón rén, chạy từ bên trong tới phòng khách bên này.

Sài Diên vừa ngước mắt lên, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của cô bé.

Đôi mắt to tròn của cô bé chớp chớp, nhìn thấy Sài Diên thì vẫn còn hơi khiếp sợ, hai bàn tay nhỏ bé của cô bé nắm chặt thú bông cà rốt lớn trong lòng.

Nhìn con gái trước mặt, trong lòng Sài Diên có cảm giác khó có thể nói rõ được.

Đó là một loại xúc động khi huyết mạch tương thông.

"Nặc Nặc?"

Sài Diên khẽ gọi cô bé một tiếng.

Giờ phút này, Chân Dương Tiên Đế Đại Hoang ngang dọc Tiên giới, sát phạt quyết đoán lại hết sức ôn hòa.

Cô bé vẫn hơi sợ, nghe được Sài Diên gọi mình, cô bé muốn lùi lại nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống, đôi mắt to tròn chớp chớp nhìn chằm chằm vào Sài Diên .

"Người là ba ba của Nặc Nặc sao..."

Thật lâu sau, cô bé cuối cùng mở miệng, dùng giọng nói non nớt hỏi thăm.

"Ba đương nhiên là ba ba của Nặc Nặc rồi!" Sài Diên mỉm cười, khẽ trả lời.

"Vậy... Ba ba còn có thể rời đi nữa không?" Cô bé nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi.

Trong lòng Sài Diên xúc động.

Sài Vũ Nặc vừa tiếp xúc với anh nên còn chưa hoàn toàn tiếp nhận anh, nhưng trên thực tế, trong lòng cô bé đã chấp nhận người ba Sài Diên này.

Trước đó Hàn Dĩ Vân hết cào đến cắn Sài Diên , sau đó cô bé thấy được liền bảo vệ Sài Diên .

Bây giờ mới sáng sớm, cô bé vừa tỉnh dậy đã vội vàng chạy đến. Trên thực tế, cô bé muốn xem thử ba ba vừa về nhà có còn ở đó không. Ba ba có thể rời đi không? Sau đó ba ba sẽ không đi thật lâu không về chứ? Trái tim của cô bé có chút thấp thỏm.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện