Chương 16: Nguyện nửa đời sau, chỉ yêu mình nàng.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
Spoil: Có cảnh nóng, các bé chưa đủ tuổi mau nhắm mắt vào ≧▽≦
***
Hàng ngày, đám phụ nữ trong thôn cứ đúng giờ sẽ cùng nhau ra bờ ao giặt giũ, cười nói rôm rả.
"Bà Hai, lại có đồ mới sao?"
"Phải, áo của chồng tôi, hiện là kiểu mẫu rất thịnh hành trong kinh đó."
"Oa, ngưỡng mộ thật đấy! Giá cả chắc đắt lắm!"
"Còn phải nói sao? Các cô muốn mua đồ gì thì bảo với tôi, mấy ngày nữa chồng tôi lại lên Kinh thành, sẽ mua giùm cho các cô."
Sau đó, mọi người xôn xao thảo luận về quần áo trang sức. Một thím trong đám đông trông thấy cô gái đang yên lặng giặt đồ ở đằng xa, bèn gọi: "A Thương, hay cô cũng mua một bộ đi. Tôi thấy quần áo của nhà cô cũ lắm rồi."
Cô gái chưa kịp đáp lời, bà Hai kia đã lên tiếng: "Ôi dào, tôi thấy cô hỏi nhầm người rồi đấy! Gia cảnh A Thương nghèo như thế, ăn còn không đủ, tiền đâu mà sắm đồ mới chứ!"
A Thương nghe vậy cũng chẳng buồn, chỉ mỉm cười cho qua chuyện.
Đột nhiên, ở phía xa có tiếng gọi vang lên: "A Thương! Ta đã bảo nàng không cần làm những việc này mà!"
A Thương bối rối ngẩng đầu, chỉ thấy một chàng trai chạy tới rất nhanh, thu dọn đống quần áo đang giặt dở dang của nàng, lại nói: "Nàng vừa mới ốm dậy, mấy chuyện này cứ để ta làm!"
Có vài kẻ xì xào: "Đàn ông ai lại đi làm việc của phụ nữ, đúng là mất thể diện."
Chàng trai chẳng buồn quan tâm bọn họ nói gì, ôm chậu quần áo lên, lại nắm tay A Thương kéo về. Đi được nửa đường, vẻ giận dữ dần dần lắng xuống, chàng trai mới quay đầu hỏi: "A Thương, hay là mua cho nàng một bộ quần áo mới?"
Hẳn đã nghe được cuộc trò chuyện ban nãy rồi. A Thương thấy hắn nói vậy, trong lòng rất cảm động, nàng cầm tay hắn:
"Chồng của bà Hai rất nhiều tiền, đồ trên người cũng rất đẹp. Nhưng ông ta quá ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Tín, thứ khiến người phụ nữ hạnh phúc nhất, không phải quần áo phấn son, mà là có thể gặp được một người đàn ông chung thủy yêu mình. Thiếp đã có Tín rồi, những thứ khác không còn quan trọng nữa."
Nàng kéo hắn đi, nở một nụ cười xinh đẹp: "Chúng ta về thôi, con trai chơi một mình ở nhà chắc rất buồn."
***
Nhân lúc A Thương nấu cơm chiều, Tín dẫn con trai lên phố, nói với nàng là mua kẹo mạch nha cho thằng bé.
Thực chất, hắn đi tới sạp hàng bán đồ trang sức, ngắm nghía hồi lâu mới cầm một chiếc vòng bạc lên hỏi giá, sau khi nghe liền nhíu mày: "Ông chủ, cái này đắt như vậy sao?"
Ông chủ nhìn quần áo của hắn, khinh thường nói: "Đây mới chỉ là vòng mạ bạc thôi, cái giá này quá rẻ rồi. Nếu cậu không mua được thì đi chỗ khác đi."
Tín đếm lại tiền trong người, thiếu gần một nửa. Vào lúc hắn đang bối rối, một giọng nói trầm ấm bên cạnh cất lên: "Người này thiếu bao nhiêu, ta bù."
Ông chủ thấy người mới đến tướng mạo xuất chúng, vừa nhìn đã biết ngay là kẻ có tiền, liền hí hửng vâng dạ. Nhưng Tín lại xua tay: "Không được! Cái này ta mua tặng vợ, sao có thể để người đàn ông khác trả tiền chứ?"
Người kia cười nhẹ: "Ồ, mua tặng vợ sao? Vậy anh giúp ta bê đống đồ này tới cổng thành, giao cho người tên Sĩ Cố, sau đó ta đưa tiền coi như trả công cho anh."
Tín nhìn thùng hoa quả trên tay người kia, chần chừ một lúc rồi cũng gật đầu. Hắn vốn là phu khuân vác, xách cái thùng này chẳng thấm vào đâu.
Người kia thấy vậy, vui vẻ chuyển thùng hoa quả sang tay Tín, sau đó quay đầu gọi bạn: "Thuấn Thần, mua thêm hai cây kẹo mạch nha nữa!"
Thanh niên bên kia đường nghe tiếng, gật gật đầu, lại quay sang nói chuyện với bà chủ, sau đó mang ba cây kẹo qua, theo lời người nọ đưa cho đứa bé trước mặt. Đứa trẻ không nhận, ngẩng lên nhìn cha, thấy Tín gật đầu mới mừng rỡ cầm lấy, còn không quên cảm ơn.
Người kia lại cất giọng trầm ấm: "Vợ anh thật có phúc."
Tín xấu hổ lắc đầu: "Ngài nói đùa rồi, tôi là kẻ nghèo hèn, nàng ấy gả cho tôi vẫn luôn phải chịu nhiều vất vả."
"Không đâu, ta đoán khi nàng ấy thấy món quà của anh, hẳn sẽ rất vui mừng."
"Đa tạ ngài, tôi cũng mong sẽ như thế. Nguyện một đời này, chỉ yêu mình nàng."
***
Nguyện một đời này, chỉ yêu mình nàng.
Đến tận lúc Tín đã rời đi rồi, Trần Thuyên vẫn còn đứng đó trầm ngâm.
Thuấn Thần thấy vậy, bèn kéo vạt áo chàng thúc giục: "Dạo phố đủ rồi, cổng thành sắp đóng, chúng ta về thôi."
Trần Thuyên lúc này mới ngẩng lên, chậm rãi đi được vài bước, sau đó lại dừng lại.
Thuấn Thần khó hiểu nhìn hắn: "Chàng sao thế?"
Trần Thuyên giật mình, khẽ lắc đầu. Sau đó, suốt dọc đường hắn vẫn luôn im lặng, mặc cho Thuấn Thần trêu chọc thế nào, cũng không vui lên được.
***
Thuấn Thần quay về phủ, tắm rửa ăn cơm, rồi lên giường nằm suy nghĩ miên man.
Từ hôm qua đến hôm nay, xảy ra rất nhiều chuyện, quả thật khiến cho một người vốn mạnh mẽ như nàng cũng không kìm được mà choáng váng.
Thuấn Thần vẫn luôn nghĩ rằng, đoạn tình cảm này sẽ chẳng thể nào có một kết quả rõ ràng và tốt đẹp. Nàng học Sử không tốt, đâu rõ tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng... Một người là Hoàng đế, một người là thần tử, có thể có kết cục như ý sao?
Cải trang nam giới, chỉ tội này thôi đã khiến Thuấn Thần không đủ tư cách đứng bên cạnh người rồi.
Đang suy nghĩ đến xuất thần, cửa phòng đột nhiên phát ra tiếng gõ rất nhẹ, kèm theo giọng nói quen thuộc truyền vào: "Thuấn Thần, ngủ chưa?"
Thuấn Thần kinh ngạc, vội vàng bật dậy, khoác tạm áo choàng rồi chạy ra mở cửa: "Bệ hạ?"
Trần Thuyên đưa tay lên miệng ra dấu im lặng, sau đó nhẹ nhàng lách vào trong phòng. Thuấn Thần cài chốt cửa, quay lại đã thấy chàng ngồi bên giường nàng, còn đưa tay vỗ vỗ bên cạnh, ý bảo nàng ngồi xuống.
Thuấn Thần là người đến từ hiện đại, tư tưởng cũng phóng khoáng hơn nhiều. Nàng ngoài ngượng ngùng, còn có chút chờ mong. Hai người ngồi song song trên giường rất lâu, Trần Thuyên mới chậm rãi mở miệng:
"Thuấn Thần, có nhiều chuyện không thể tránh né mãi được. Trẫm muốn nói rõ ràng với nàng."
Thuấn Thần mặt dần đỏ: Đến rồi đến rồi đến rồi! Á, nhưng mà thế này có nhanh quá không? Mới ngày đầu tiên mà đã đen tối thế này...
"Trẫm... Nàng biết đấy, trẫm không thể trọn vẹn ở bên nàng."
Trần Thuyên nói đến đây thì cụp mắt lại, hai bàn tay vô thức siết chặt lấy nhau. Thuấn Thần nghi hoặc nhìn vào khuôn cằm thanh thoát mà cương nghị kia, nhận ra chàng nghiêm túc, liền gật đầu chuyên chú lắng nghe.
"Trẫm đã có con rồi, phải chịu trách nhiệm với nó. Trẫm không thể cho nàng một tình yêu hoàn hảo, nhưng bản thân trẫm lại rất ích kỉ, không muốn để nàng rời đi."
Hóa ra, là vì chẳng thể cho nàng nổi một danh phận, sợ nàng phải chịu ấm ức.
Thuấn Thần không nhịn được thấy lòng thỏa mãn, rướn người hôn lên má chàng một cái, ánh mắt khép hờ trêu chọc: "Bệ hạ, chàng lúc nghiêm túc trông càng quyến rũ."
Trần Thuyên bị nàng ngắt lời, nhíu mày không vui: "Thuấn Thần, đừng đùa lúc này."
Thuấn Thần vừa sáp lại gần, cảm thấy mùi hương trên người Trần Thuyên rất dễ chịu, liền níu tay áo chàng hỏi: "Có thể ôm không?"
Trần Thuyên thở dài, cuối cùng chính chàng cũng không nhịn được, dang tay ra: "Được rồi, chịu thua nàng, lại đây trẫm ôm."
Nàng rúc trong lòng chàng hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Bệ hạ, ta không có tư cách để ý nhiều như vậy. Hiện tại người ta yêu cũng yêu ta, còn tham lam mong mỏi gì hơn nữa?"
Trần Thuyên đau lòng hôn lên tóc Thuấn Thần, dưới ánh trăng dịu dàng nhìn ngắm gương mặt nàng:
"Tại sao lại không có tư cách chứ? Nàng là người duy nhất lung lạc được quân tâm. Thuấn Thần, nếu nàng không có tư cách, thì thế gian này còn ai có tư cách? Trẫm muốn tiếp tục thăng chức cho nàng, thăng cho nàng làm Hoàng hậu..."
Nói đến đây, chàng lại không nhịn được thở dài: "Giá như chẳng còn gánh nặng giang sơn, chẳng còn ngai vàng trói buộc, đời này có thể thành thân với người trẫm yêu, tốt biết mấy!"
Thuấn Thần cười khẽ, hơi thở phả lên lồng ngực Trần Thuyên, nóng rực ấm áp: "Thôi, chúng ta cứ như bây giờ là tốt rồi."
Trần Thuyên siết chặt vòng ôm, buồn rầu và tủi thân: "Trẫm phải làm thế nào với nàng đây? Nàng thiệt thòi như vậy, đều do trẫm bất tài..."
Có quá nhiều điều để liệt kê về lí do hai người không nên ở bên nhau, nhưng khi trái tim đôi bên đều đã lỡ nhịp, thì cho dù lí do có nhiều như cát ngoài sa mạc, cũng chẳng thể nào trở thành vật cản.
Yêu chính là yêu, chạy một đời cũng không tránh thoát.
Thuấn Thần đưa hai tay nâng mặt Trần Thuyên, nhìn thẳng vào chàng: "Đừng tự dằn vặt bản thân. Lỗi còn ở ta lừa trên dối dưới. Nhưng đây là con đường ta tự mình chọn, thịt nát xương tan cũng phải đi đến cùng. Chàng nói chàng bất tài, được, nam bất tài, nữ ngu muội, vô cùng xứng đôi."
Trần Thuyên bật cười: "Thuấn Thần, nàng có thể nói năng nghiêm túc một chút không? Vốn đang là một câu chuyện buồn đấy."
Thuấn Thần day day má Trần Thuyên: "Buồn? Sao lại buồn? Ngày đầu tiên chính thức hẹn hò mà chàng đã hối hận rồi à?"
Trần Thuyên cưng chiều luồn tay vào tóc Thuấn Thần, xoa nhẹ gáy nàng: "Mơ đi, thị lực của trẫm rất tốt, sao có thể chọn nhầm người được. Tình nương bé nhỏ, ngày tháng sau này mong nàng ở bên giúp đỡ."
Trăng sáng treo cao, trông xuống Kinh thành Thăng Long hoa lệ.
Trần Thuyên đã nghĩ thông suốt rồi. Nếu trước đó không thể, vậy nguyện nửa đời sau, chỉ yêu mình nàng.
***
Sáng hôm sau, Trần Thuyên gọi Sĩ Cố, Chu Bộ, Huyền Trân đến nói chuyện một hồi lâu.
Lát sau, cả ba người bước ra ngoài, không hẹn mà cùng đồng thanh thở phào một tiếng.
Huyền Trân vẫn còn muốn bày tỏ: "Là nữ nhi thật sao?"
Chu Bộ gật gật đầu: "Dáng vẻ đàn ông như thế, ai mà ngờ được lại là nữ nhi chứ?"
Phúc Tử nghe hai người thì thào, ngơ ngác hỏi: "Ai đàn ông cơ?"
Sĩ Cố nhanh mồm nói: "Là nữ nhi của anh trai bên chú đằng bà dì họ ngoại nhà Chu Bộ. Càng lớn càng cư xử như đàn ông."
Phúc Tử không nghi ngờ gì gật gật đầu: "Vậy phải mau rèn giũa lại đi thôi, kẻo không gả ra ngoài được."
Sĩ Cố liền nói: "Thế nhưng gả ra ngoài được rồi, còn gả cho đại gia."
Phúc Tử nhíu mày: "Đại gia nào mà có sở thích quái lạ thế?"
Sĩ Cố cười nhạt: "Thẩm mỹ của kẻ có tiền, dân thường như chúng ta dĩ nhiên không theo kịp."
Phúc Tử rất muốn hỏi: Nhưng mà Sĩ Cố ngài là cận vệ của Quan gia, lương bổng nhận được nhiều tới mức trở thành một trong số những người giàu có bậc nhất Kinh thành cơ mà? Còn đại gia nào ở tầng cao hơn à?
Trần Thuyên vừa mới mở tấu chương ra, lập tức ngứa mũi hắt xì một cái.
***
Thời gian cứ thế êm đềm trôi.
Cung cấm nhiều con mắt nhìn vào, Thuấn Thần và Trần Thuyên không thể công khai yêu đương hay làm ra hành động gì quá lộ liễu.
Cảnh thường thấy luôn là một người ngồi trên long án, một kẻ đứng bên cạnh cùng đọc tấu chương, người phê duyệt, kẻ mài mực châm trà, lâu lâu lại liếc mắt đưa tình, dưới gầm thư án bí mật tay nắm tay, cúi đầu cười trộm.
Cứ cho là kín đáo lắm, nhưng Sĩ Cố, Chu Bộ đứng canh cửa chỉ thấy đau đầu vì dây thần kinh luôn căng thẳng, chuẩn bị sẵn tinh thần ngăn chặn mọi đối tượng có khả năng phát giác cái chuyện tình chốn cung cấm giấu mà như không giấu này.
Tuy nhiên, với những người đang say đắm thì việc chỉ nhìn mà không được chạm, chạm cũng không được ôm, ôm cũng không được hôn tựa một cực hình.
May thay một tuần ở cổ đại bằng mười ngày, một tháng có ba tuần, cuối mỗi tuần là ngày nghỉ, các quan không phải chầu, vua chúa không phải lên triều, giống như thứ bảy, chủ nhật ngày nay. Đó là cơ hội duy nhất để nàng và chàng xuất cung vi hành, thoải mái bên nhau.
Tất nhiên, cũng có một vài vấn đề nho nhỏ phát sinh.
Thuấn Thần hiện giờ đang đội lốt một tên đàn ông. Mà hai tên đàn ông vô cùng tuấn tú nắm tay đi giữa đường...có hơi thu hút sự chú ý quá mức.
Sau vài lần xuất cung hẹn hò bị mấy tiểu thư cùng nô tì châu đầu thì thầm bàn tán chỉ trỏ, thi thoảng lại cười rúc rích, Thuấn Thần kinh hãi đòi trở về. Chỉ cần nghĩ đến việc trong đám tiểu thư đó có người nhận ra nàng, Thuấn Thần lại run rẩy. Dù sao trong kinh thành này, nàng cũng nằm trong số những đấng lang quân được mơ ước nhất, tranh vẽ chân dung bày bán mọi nơi, tai họa rình rập bất cứ lúc nào.
Trần Thuyên thì ngược lại, tuy khuôn mặt tựa như tượng tạc, nhưng