Chương 18: Chỉ là giấc mộng của riêng một người.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
Tết Đoan ngọ là dịp bánh tro, chè hạt sen, rượu nếp tràn ngập khắp nơi.
Cho nên hiện tại, Sĩ Cố tay phải xách một đống đồ ăn, tay trái cầm thư tình, túi thơm, khăn thêu của các cung nữ, dồn thành ngọn núi nhỏ.
Chu Bộ mỗi lần thấy thế đều rất khó chịu, sau đó mặc định mình ghen tị với cảnh được mỹ nhân vây quanh ấy.
Nhưng lần này, hắn muốn bùng nổ.
Tặng quà bắt Sĩ Cố cầm thì thôi đi, hôm nay mấy cung nữ đó còn muốn nhờ Chu Bộ chuyển giúp.
Quá lắm rồi! Coi Chu Bộ hắn là cái gì chứ?
Vì vậy mới nhìn thấy Sĩ Cố tay chất đầy đồ đứng trước điện rồng, biểu cảm của Chu Bộ không kìm nén nổi nữa, chuyển thành nhăn nhúm như cái bánh bao bị nặn hỏng, tống thêm đồ cho hắn.
Sĩ Cố lúng túng đỡ lấy. Mọi khi hắn chỉ liếc qua cũng biết người kia đang vui vẻ hay giận dữ. Mà cái mặt hiện tại thì không thể là vui vẻ được rồi.
Trước nay vẫn luôn nhường nhịn dỗ dành người kia, đã thành thói quen, hắn luống cuống giải thích:
"Ngươi đừng giận, ta không hề thích được nữ nhi đối xử thế này."
Nóng giận thì hỏng đầu, Chu Bộ chẳng nghĩ gì đã dấm dẳn đáp:
"Ta thì rất muốn, nhưng nữ nhân không thấy ta thu hút. Ngươi có phúc chẳng biết hưởng. Tuổi cũng đã quá thành niên (*) rồi, nên nghĩ đến chuyện lấy vợ sinh con đi thôi."
(*) Thành niên: Tuổi 20 ở nam giới thời trước.
Sau đó hắn bĩu môi bỏ đi.
Thế nhưng người trước nay vẫn luôn đuổi theo sát bên hắn, chẳng bao giờ lìa xa, hiện tại lại đứng sững như trời trồng.
Chu Bộ khó hiểu quay đầu:
"Ngươi sao đấy?" Muộn rồi còn không mau về? Đứng đó đợi nhận thêm quà chắc?
Chạm phải ánh mắt người nọ, hắn sửng sốt. Sĩ Cố chưa bao giờ nhìn hắn như vậy. Sĩ Cố trước giờ luôn ít nói, dịu dàng, pha phần ấm áp, giống như một người đang rất hạnh phúc.
Mà hiện tại sự dịu dàng ấy nhuốm màu đau thương. Vẫn tràn ngập ý cưng chiều, nhưng phủ sắc ảm đạm.
Hắn chỉ lặng lẽ, đứng đó nhìn Chu Bộ.
Con ngươi đen láy ấy phản chiếu lại ánh tà dương, phát ra tia sáng lấp lánh, tựa như giọt lệ long lanh đọng trong đáy mắt, không chịu rơi xuống.
Tim Chu Bộ hẫng mất một nhịp. Hắn siết tay. Cảm giác này là gì? Khó chịu quá.
Chỉ thấy Sĩ Cố cười tự giễu một tiếng, mà giọng nói, dường như đang run rẩy: "Phải rồi, ngươi nói đúng, ta nên cưới vợ sinh con, cảm ơn lời khuyên của ngươi, Quảng Hành."
"Ta còn có việc, ngươi về trước đi." Nói rồi, Sĩ Cố xoay lưng đi, để lại Chu Bộ đứng ngẩn người nhìn theo.
Chu Bộ ngơ ngác đưa tay lên xoa xoa ngực, mi nhíu chặt: Tại sao lại có cảm giác người kia sẽ không quay lại nữa? Cứ như...mình vừa bị bỏ rơi vậy.
***
Sĩ Cố ngẩng đầu nhìn hoàng hôn trên tường thành. Hắn và người đó, gặp nhau bao lâu rồi? Cũng là vào một buổi chiều thế này, rất nhiều năm về trước, lần đầu hắn gặp cậu bé tám, chín tuổi ấy, khuôn mặt trắng trẻo rạng rỡ mỉm cười, lúm đồng tiền bên má cậu cũng in sâu vào tim hắn, đến giờ vẫn chưa thể xóa nhòa.
Trong những ngày tháng khó khăn đến mức hắn nghĩ mình sẽ rơi vào địa ngục, đôi tay cậu bé ấy đã chìa ra, kéo hắn khỏi vũng lầy.
Không cần biết thế gian liệu có Đức Phật hay không, cuộc đời này chỉ coi người là hy vọng, là tia sáng duy nhất.
Vì thế, chẳng biết tự bao giờ, Sĩ Cố cứ vô thức khắc ghi từng ánh mắt, từng biểu cảm dù nhỏ nhất của người kia vào tâm trí, cẩn cẩn mật mật lưu giữ.
Hắn thề phải ở bên cạnh, bảo vệ người ấy bình an.
Cùng trưởng thành bên nhau trong khoảng thời gian đẹp nhất cuộc đời, tưởng như mãi mãi không xa cách.
Nhưng, hắn sai rồi.
Danh nghĩa bạn bè hay anh trai cũng không thể dính lấy nhau suốt đời được. Hắn có muốn, người ta cũng chẳng cần. Hắn không có tư cách này.
Người là hoa quỳnh ban đêm, kiêu hãnh tinh khôi. Ta là bùn đen chìm trong bóng tối, chỉ biết ngước nhìn. Đẹp đẽ như vậy, trong sáng như vậy, sao dám chạm vào, sao nỡ vấy bẩn?
Những năm qua, chỉ là giấc mộng của riêng một người. Cũng đến lúc nên tỉnh lại đi thôi...
***
Chu Bộ ngẩn ngơ nhìn chiếc giường không trước mặt cùng căn phòng trống mất một nửa đầy lạ lẫm, trong lòng lạnh lẽo.
Sĩ Cố dọn đi rồi.
Tuy là Ngự tiền thị vệ, nhưng Sĩ Cố vốn văn võ toàn tài, điều này ai ai cũng biết. Từ lâu Quan gia cũng đã nhiều lần ướm hỏi, xem hắn có muốn cân nhắc đến chuyện làm quan văn hay không, với khả năng của hắn, hẳn là sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt. Tuy nhiên, trước nay Sĩ Cố đều từ chối, cứ nhất định chết dí ở chỗ này làm thị vệ.
Nhưng hiện tại, hắn đồng ý.
Nguyễn Sĩ Cố bây giờ là Thiên Chương các Đại học sĩ, đã được ban phủ đệ riêng, đâu cần chen chúc ở căn phòng bé tẹo, trong căn viện chật chội đầy người này cùng hắn.
Hóa ra cảm giác của Chu Bộ không hề sai, hắn bị Sĩ Cố bỏ rơi rồi.
Là bạn tốt, đáng ra phải vui mừng cho nhau, nhưng Chu Bộ cứ thẫn thờ mãi từ lúc nghe tin đến giờ.
Hắn không phải không biết, trước kia Sĩ Cố ở lại đây, có lẽ... có lẽ một phần là vì hắn. Kết giao từ khi còn nhỏ, quen thuộc như thế, chuyển đi tất sẽ thấy thiếu thiếu.
Nhưng nếu vậy, thì lần này, tại sao lại rời bỏ? Chu Bộ hắn, có phải đã sai rồi?
***
Sĩ Cố được thăng làm Thiên Chương các Đại học sĩ, Thuấn Thần cũng rất kinh ngạc. Nàng trước nay cứ nghĩ hắn chỉ chuyên đánh đấm thôi chứ.
Thuấn Thần đem nghi vấn đi hỏi Trần Thuyên. Chàng bí hiểm lôi nàng đến Ngự thư phòng, tìm tìm lật lật hồi lâu mới lấy được một tờ giấy đã cũ vàng. Thuấn Thần tò mò mở ra xem, không ngờ là một tờ giấy thi.
Nàng đọc một lượt, tức khắc kinh hãi, vội vàng nhìn tên người viết: Nguyễn Sĩ Cố, tự Quân Vệ.
Trần Thuyên mỉm cười như sớm đoán trước được phản ứng của nàng, nói: "Khi viết cái này, hắn mới mười bảy tuổi. Đối với hắn chỉ là làm chơi, thậm chí còn không thèm nộp. Đây là trẫm tình cờ nhìn thấy hắn vứt trên bàn, mới nhặt về. Nếu năm đó bài thơ này xuất hiện trên trường thi, chức Trạng Nguyên ắt hẳn phải đổi chủ."
Nhìn Thuấn Thần vẫn đầy bất ngờ, chàng bật cười nhéo nhéo má nàng: "Trẫm có phải người tùy tiện thăng chức theo cảm tính đâu! Cái vẻ mặt này là sao hả?"
Không nói câu này thì thôi, vừa nói xong Thuấn Thần lập tức nheo mắt nghi ngờ:
"Thật không?" Mới đây ai thăng chức vèo vèo cho nàng thế?
Trần Thuyên vừa bực vừa buồn cười, kéo nàng lại, hôn lên vầng trán cao cao kia một cái, dỗ dành: "Nàng luôn là ngoại lệ duy nhất."
Rồi chàng nghĩ thầm: Thực chất công nàng lập được xứng đáng ngồi ở vị trí này, trẫm chỉ thăng dần thành mấy lần, để gây chú ý, khiến nàng được người người nể phục thôi. Nhưng trẫm sẽ không nói cho nàng biết đâu. Trẫm phải khiến nàng thấy tội lỗi, nàng mới không bỏ trẫm mà chạy lung tung được, ha ha!
Thuấn Thần đâu biết tâm tư đế vương, chỉ cảm thấy áp lực đầy mình: Quả nhiên, làm tình nhân của Hoàng đế, thật kích thích, nhưng cũng thật đáng sợ, chẳng biết lúc nào sẽ biến thành hồng nhan họa thủy (*) nữa!
(*) Hồng nhan họa thủy: chỉ người đẹp mang đến tai họa cho quốc gia.
Âu yếm hồi lâu, Thuấn Thần mới sực nhớ ra một chuyện, ngẩng đầu hỏi Trần Thuyên: "Nguyễn đại nhân làm Thiên Chương các Đại học sĩ rồi sẽ chuyển đi, vậy còn Chu đại nhân thì sao?"
Trần Thuyên thở dài: "Đến người ngoài như nàng và trẫm còn nhận thấy, vậy mà kẻ trong cuộc lại chẳng hề hay biết. Thôi thì cứ để bọn họ tự suy nghĩ nên làm thế nào."
Thuấn Thần thương cảm, lại thấy may mắn. May mà nàng và Trần Thuyên có thể gặp lại, có thể hiểu nhau, yêu nhau rồi ở cạnh nhau như hiện tại. Nếu đổi lại, gặp phải hoàn cảnh như họ...
Nàng nghĩ thôi cũng thấy tim như muốn vỡ ra.
***
Mới thắc mắc lúc chiều, tối đến, Thuấn Thần bất đắc dĩ phải tiếp đón một vị khách không mời. Bóp bóp trán, nàng thở dài:
"Chu đại nhân này, ngài có cần bản quan gọi người giúp không? Một mình bản quan không đưa ngài về nổi đâu."
Phía đối diện, Chu Bộ mặt đỏ bừng, nửa người trên dường như sắp dán luôn lên mặt bàn, tay phải ôm bình rượu, tay trái cầm cốc lắc la lắc lư. Thuấn Thần không dám giành lấy, chỉ biết nhìn chằm chằm, trong lòng cầu nguyện cho bộ chén sứ xanh quý giá của mình.
"Chu đại nhân..." Nàng dùng hết kiên nhẫn gọi lại lần nữa.
"Ngươi làm gì mà cứ lèo nhèo mãi thế? Nói còn nhiều hơn cả tên chết tiệt kia nữa!" Chu Bộ mơ hồ quát lớn, sau đó xoay đầu tiếp tục lầm bầm không rõ tiếng.
Thuấn Thần khổ sở vò đầu. Chu Bộ này gặp phải chuyện quái gì mà lại chạy đến đây làm phiền nàng thế? Để Sĩ Cố nhìn thấy thì không hay rồi.
"Tên chết tiệt...thật quá đáng!" Chu Bộ bên kia lại bắt đầu rống lên.
"Sao lại trách hắn quá đáng?"
Thuấn Thần xoẹt cái mò tới, mắt phát sáng: Ấy dà, nghe có vẻ Chu Bộ buồn bã đi uống rượu là vì Sĩ Cố nhỉ?
Chu Bộ mờ mịt suy nghĩ hồi lâu mới rầu rĩ trả lời nàng:
"Trước đây đuổi cũng không chịu chuyển chỗ, bây giờ đùng một cái rời đi. Một câu cũng chẳng nói với ta, một câu cũng chẳng nguyện nói với ta..."
Thuấn Thần lại hỏi: "Hắn rời đi còn không phải là do ngươi sao?"
"Ta đã làm sai rồi ư?"
Chu Bộ ngửa mặt, hỏi ông trời, mà cũng như hỏi chính mình.
Trước nay, bất kể làm gì sai, cho dù chuyện tày đình đến mức cha hắn cũng chẳng thể tha thứ, thì người ấy, không phải vẫn luôn bên hắn hay sao?
Mà hiện tại, hắn đã tự tay, đẩy người ấy ra xa rồi.
***
Nhìn Chu Bộ trông như chẳng thiết sống trước mặt, Thuấn Thần vỗ trán.
Nàng ngồi xuống phía đối diện, chuyển đề tài: "Quảng Hành, ngươi và Nguyễn đại nhân gặp nhau thế nào?"
Chu Bộ mù mờ: "Hình như khi ấy Thượng hoàng muốn tìm tiểu đồng (*) cho Quan gia. Ta và Quân Vệ được vào cung cùng dịp. Chuyện đã lâu lắm rồi."
(*) Tiểu đồng: Đứa con trai nhỏ theo hầu những người quyền quý thời phong kiến.
Sau đó hắn như người bị chạm phải mạch, bật cười. Nụ cười thấm đẫm hồi tưởng, cũng pha chút chua chát. Chu Bộ mở van ngôn ngữ, chậm rãi kể như một bà thím già:
"Nói cho ngươi biết, rất lâu trước đây, tục danh của Quân Vệ là Sĩ Khanh cơ. Sau đó hắn lấy tên cha mình, nói muốn giúp cha hoàn thành nghiệp lớn, lưu danh sử sách. Có hiếu như vậy, nhưng tên ngốc ấy có bao giờ nghĩ cho bản thân đâu chứ? Mà cũng phải, khi ấy Quân Vệ đần chết đi được, lúc nào cũng chậm chạp, chạy thua ta, chơi cờ cũng kém hết chỗ nói..."
Tay hắn xoay tròn trên chén rượu, giống như đặt hồi ức trên tay, nâng