Chương 46: Loạn dân Chiêm Thành.
***
Trần Lệ đúng là yếu như sên, nhưng hắn ta có miệng lưỡi ma quỷ. Rơi vào hoàn cảnh này, hắn vẫn khống chế được Chế Chí, vẫn sai bảo được Giám quân của Trần Khánh Dư đi ám sát Hoàng đế, vậy thì sao nàng không nghĩ đến chuyện hắn có thể dễ dàng kích động dân chúng Chiêm Thành đánh vào ngự doanh? Hơn nữa hắn đã có một mồi lửa hoàn mỹ, chính là Chế Chí kia. Dân chúng không biết nội tình, chỉ biết tin Đại Việt đã sát hại Chế Mân, giờ hắn chỉ cần thổi thêm chút gió, nói quân ta muốn bắt Chế Chí về chém, chắc hẳn họ sẽ phẫn nộ.
Sau khi hiểu rõ, suy nghĩ đầu tiên của nàng là: May mà Quan gia không ở đây.
Thần trí trở về, nàng kéo Trương Hổ dừng lại, nói: "Nếu Trần Lệ tấn công quân doanh, phát hiện ra bản quan, đại sự không ổn. Chúng ta phải trốn đi."
Trương Hổ chẳng hiểu ra sao, nghi hoặc nhìn nàng: Không phải tôi đang đưa ngài đi trốn đây ư?
Thuấn Thần như đọc được suy nghĩ của hắn, lắc đầu: "Đi, tới quân doanh lấy hai bộ giáp của binh lính mặc vào. Trà trộn trong đội quân của Đại Việt là an toàn nhất."
"Không được, đao kiếm không có mắt, nếu vô tình khiến ngài bị thương, Trương Hổ biết ăn nói sao với bệ hạ?" Trương Hổ lo lắng gạt đi.
"Giấu cây trong rừng, giấu người giữa biển người. Chúng ta không mặc đồ như binh lính, lại chạy lung tung, xui xẻo gặp phải Trần Lệ, hắn nhất định sẽ nhận ra điểm kì lạ." Trần Lệ cũng không phải dạng ngu ngốc, biểu hiện đáng nghi như mặc đồ thường dân, tách lẻ đi cửa sau,... nếu không phải là binh lính đào ngũ thì chính là tướng lĩnh chạy trốn.
Nàng vỗ vai Trương Hổ: "Ta sẽ đứng bên cạnh ngươi, không lạc mất đâu, đừng lo."
Nàng tin, Trương Hổ đủ khả năng bảo vệ nàng an toàn trong đám đông đó. Dù sao cũng là người Trần Thuyên chọn, cũng đâu thể kém cỏi quá được.
Mải suy nghĩ không để ý tới xung quanh, cũng chẳng biết Trương Hổ trước mặt bỗng khựng lại từ khi nào, Thuấn Thần suýt nữa thì đâm thẳng vào hắn. Vô cùng vất vả mới phanh kịp, trước mặt nàng vang lên tiếng cười bất thiện:
"Ồ, không ngờ trong doanh trại Đại Việt lại có hai tên hèn nhát bỏ trốn đấy?"
Thuấn Thần run rẩy: Mẹ kiếp, sao mà đen thế này? Còn chưa kịp cải trang đã gặp kẻ địch rồi???
Không cần nhìn nàng cũng có thể nhận ra người đến, vì tiếng cười của hắn ta ngày đó in đậm trong trí nhớ nàng.
Ngày đó Triệu Hữu Hân nhận toàn bộ tội danh, nàng tới thuyết phục Trần Lệ tự giác đầu thú. Tạm biệt nàng, chính là tràng cười này.
Nếu hắn nhận ra nàng...
Thuấn Thần thầm lắc đầu: Chắc không đâu nhỉ? Cái khuôn mặt tầm thường này chắc cũng phải đến lúc phát huy tác dụng lớn nhất của nó rồi chứ? Hơn nữa nàng cũng không mặc áo quan. Nhưng mà dường như Trần Lệ này có khả năng nhớ mặt rất tốt, chẳng thua kém gì thầy của hắn. Trước đây ở Thuận Hóa, hắn cũng đã nhận ra nàng đấy thôi?
Nghĩ vậy, nàng lo lắng cố gắng cúi thấp đầu, mượn Trương Hổ để che đi khuôn mặt. Đám Trần Lệ đứng cách một quãng xa, nên tưởng nàng là một tên lính Đại Việt đang sợ hãi trốn sau lưng đồng đội. Kì thực, Thuấn Thần mượn cơ hội nói nhanh với Trương Hổ:
"Nếu bọn chúng nhận ra bản quan, ngươi lập tức tìm cách chạy trốn rồi báo cho Quan gia. Một mình ngươi có thể phá được vòng vây chứ?"
Nét bối rối thoáng hiện trên khuôn mặt Trương Hổ. Tình hình hiện tại, bọn họ chạy bộ, những người kia vừa đông lại cưỡi ngựa, chạy mấy cũng không kịp. Một mình hắn có thể cố gắng phá vòng vây, may mắn thì chạy thoát, còn đem theo Thuấn Thần chắc chắn không thể. Nhưng nếu bỏ nàng lại, hắn sẽ phạm tội lơ là chức trách Quan gia giao cho. Quả thực là tiến thoái lưỡng nan.
Thuấn Thần thấy hắn căng thẳng, nhẹ giọng an ủi: "Không sao, bọn chúng chưa nhận ra bản quan."
Ngưng một lát, nàng thở dài: "Xin lỗi vì đã khiến ngươi vướng vào rắc rối này."
Trương Hổ nghe vậy, lòng nặng trĩu. Bây giờ đánh liều chạy về phía quân sĩ Đại Việt liệu có kịp hay không? Biết đâu lại kéo dài được chút thời gian, đợi Quan gia tới.
Nghĩ là làm, Trương Hổ kéo tay Thuấn Thần, hét một tiếng: "Chạy!!!"
Thuấn Thần chỉ thấy mình bị một lực lớn lôi đi, nàng theo bản năng cố gắng khua chân đuổi kịp tốc độ của Trương Hổ, để không tới nỗi bị hắn kéo ngã chổng vó.
Chạy được vài bước, Trương Hổ đẩy nàng lên trên, còn mình che chắn sau lưng nàng. Quân sĩ Đại Việt và chỉ huy cấm vệ quân đang ở ngay trước mặt. Chỉ huy cấm vệ quân cũng đã nhìn thấy tình hình của Thuấn Thần, mặt biến sắc, lập tức lệnh cho một nhóm người chạy về phía này. Mắt Thuấn Thần lấp lánh tia hy vọng, không còn sợ hãi tiếng vó ngựa đuổi sát nữa.
Nào ngờ, ngay tại lúc này, nàng nghe một tiếng "phập", cùng đó là một vật nặng đổ ập xuống lưng nàng.
Thuấn Thần thê thảm gặm bùn.
Nàng tức tối: Mợ, trước mặt kẻ thù mà còn không giữ được chút thể diện cuối cùng. Ông trời ơi, con cũng muốn được chết trong kiêu hãnh chứ!
Vật nặng đè lên nàng là Trương Hổ. Hắn cố gắng chống tay ngồi dậy, tiếng kêu đau đớn thoát ra từ kẽ răng nghiến chặt. Trên bắp đùi phải của hắn là một mũi tên cắm xuyên qua. Có vẻ xương cốt không bị tổn thương, nhưng cũng đủ khiến hắn tạm thời không thể đi lại.
Tiếng vó ngựa dừng ngay trước mặt họ, Trần Lệ ngạo nghễ nhìn xuống, không biết tầm mắt chạm phải thứ gì mà hơi giật mình, khẽ thốt lên: "Ám vệ của Hoàng đế?"
Trương Hổ cũng giật mình, không hiểu tại sao kẻ này lại biết thân phận của hắn, còn Thuấn Thần thì than thầm. Trần Lệ là người trong Hoàng tộc, lại ôm lòng mưu phản, nếu hắn ta