Editor: Kiều Tiếu
Quyển sách trong tay thầy giáo dạy Toán suýt chút nữa ném vào người Nam Tinh.
Giận không thể át.
“Trò làm xong rồi học thuộc lòng? Trò biết chữ nghiêm túc làm bài viết thế nào không?”
Thầy dạy Toán mắng xong, thấy Nam Tinh cúi đầu nắm cây bút bi không nói lời nào.
Trông đáng thương kỳ lạ.
Thầy giáo sờ cái đầu hói của mình, ho khan một tiếng.
“Trò mới chuyển đến không lâu, có lẽ không theo kịp chương trình học, thầy biết trò đang rất cố gắng, chú ý nỗ lực thêm chút nữa là được.”
Nam Tinh ngẩng đầu.
Tuy rằng không biết người thầy này có ý gì, nhưng vẫn lên tiếng, “Dạ, thầy.”
Vẻ mặt thầy giáo vui mừng, “Tốt, không tồi.”
Tiểu nhạc đệm qua đi, bắt đầu vào học.
Nam Tinh cúi đầu, lật trang sách trong tay, bên tai nghe thấy tiếng cười nhạo của bạn cùng bàn.
Bạn cùng bàn châm chọc khiêu khích, “Nếu nhìn sách cũng có thể học tốt, vậy cần đến thầy giáo làm gì?”
Nam Tinh liếc cô ta một cái, không nói gì.
Một buổi học thường ngày cứ thế kết thúc, Nam Tinh đeo cặp sách bước ra cửa lớp.
Vừa mới đặt chân ra ngoài, từ xa đã nhìn thấy một người.
Lâm Trường An mặc tây trang, đứng dựa vào đầu xe ô tô màu đen đỗ bên đường, kính mắt nạm vàng tôn lên vẻ soái khí nho nhã.
Kiểu dáng ăn mặc của hắn rất dễ dàng thu hút được sự chú ý của các bạn học, thi nhau ngoái đầu nhìn lại.
Từ xa Lâm Trường An nhìn thấy Nam Tinh, trong mắt hiện lên một tia ánh sáng lạnh.
“Nam Tinh.”
Hắn hô một tiếng, sải bước tới, trực tiếp chắn trước mặt Nam Tinh.
Nam Tinh ngẩng đầu, nhìn hắn một cái, “Có việc?”
Trên mặt Lâm Trường An luôn treo nụ cười, nhẹ nhàng phong độ, “Đêm qua, giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”
“Thì?”
“Vì vậy có thể cho tôi cơ hội không? Để tôi giải thích một chút.”
Biểu cảm của Nam Tinh không chút phập phồng, chỉ nhìn hắn một lúc, mở miệng, “Năm nay tôi mới mười bày tuổi rưỡi.”
Lâm Trường An sửng sốt.
Không hiểu cô đang nói gì.
“Cái, cái gì?”
“Tính theo pháp luật thì tôi còn chưa thành niên. Muốn hái hoa bắt bướm, đổi người chơi đi, tôi không rảnh.”
Nói xong, Nam Tinh lướt qua người Lâm Trường An, bước nhanh vào xe đưa đón riêng, rời đi.
Lâm Trường An đứng tại chỗ, sửng sốt hồi lâu mới hiểu ngụ ý của cô.
Cô nhìn thấu ý đồ của hắn, cự tuyệt không chút lưu tình.
Lấy lý do là vị thành niên?
Lâm Trường An vươn tay, sờ sờ khóe môi, nhìn hướng Nam Tinh rời đi, cười cười, lẩm bẩm mấy tiếng, “Thú vị a.”
Tiếng nói vừa dứt, đằng sau truyền đến tiếng gọi, “Anh!”
Lâm Kiều Kiều được bạn học tiền hô hậu ủng đưa tới.
Rất nhanh, dưới ánh mắt hâm hộ của chúng bạn, chạy tới trước mặt Lâm Trường An.
Lòng hư vinh của Lâm Kiều Kiều được thỏa mãn, đứng trước mặt Lâm Trường An, thuận tay khoác tay hắn, làm nũng.
“Anh, anh đang nhìn gì thế? Vừa rồi anh nói chuyện với Nam Tinh à?”
Nói đến câu sau, khẩu khí của Lâm Kiều Kiều bỗng không tốt.
Mày Lâm Trường An nhíu lại, lực chú ý rơi xuống người em gái.
“Em rất thân với Nam Tinh?”
Lâm Kiều Kiều nắm chặt tay, lập tức phản bác.
“Sao em có thể thân với con ả tiện nhân đấy được!”
Lâm Trường An nhận thấy sự phẫn nộ trong lời nói của em gái, nhưng điểm chú ý của hắn lại ở trên tóc của cô ta.
“Sao tóc của em lại ngắn thế này? Sao mắt lại hồng thế? Vừa khóc?”
Vừa hỏi xong, Lâm Kiều Kiều lập tức đỏ bừng mắt, nắm chặt tay, cắn chặt răng, hung tợn nhìn chằm chằm hướng Nam Tinh vừa rời khỏi.
“Anh! Hết thảy đều do Nam Tinh giở trò quỷ! Anh nhất định phải báo thù cho em hả giận!”
Vừa nói vừa dậm chân.
Lâm Trường An ôm lấy bả vai Lâm Kiều Kiều, trong mắt hiện lên ánh sáng tối tăm.
“Nam Tinh này, quả thực mình đầy mũi nhọn. Nhưng mà, muốn khi dễ em gái anh, sao anh có thể ngồi yên nhìn em bị bắt nạt được?”
Vừa dỗ ngọt vừa dẫn Lâm Kiều Kiều đi.
Sự ủy khuất và nước mắt trong mắt Lâm Kiều Kiều nháy mắt tan đi, ngược lại trở nên cao hứng.
“Anh! Anh tính báo thù cho em thế nào?”
“Anh đã có cách.”
Nam Tinh về tới nhà.
Nam phụ đi công tác, Nam mẫu cũng theo sau.
Nam Vũ đi diễn, trong nhà ngoài người hầu thì không còn ai khác.
Về đến nhà, notebook trên bàn đặt ở phòng khách phát ra tiếng tích tích tích.
Nam Tinh nhìn lướt qua.
Có chút ấn tượng.
Hình như là cái máy