Editor: Kiều Tiếu
Người ở đầu dây bên kia lại lên tiếng.
“Alo? Còn ở đó không?”
“Ừm.”
“Ai thắng? Trên màn hình hiện tên ai?”
“Trận đấu còn chưa kết thúc.”
“Còn chưa kết thúc?”
Nam Tinh theo bản năng nhìn ký hiệu cô lưu trên máy tính, [King].
Rũ mắt, chậm rãi trả lời.
“Trận đấu này hẳn chưa kết thúc ngay được đâu.”
Nói xong, cô cúp điện thoại, khoan thai đặt ký hiệu chuột về vùng bên phải rồi đóng máy tính lại.
Đợi khi hoàn thành xong tất cả, cô đứng dậy, chạy lên lầu.
Ừm, chỉ cần cô không nói, sẽ không có ai biết là do cô làm.
*
Cơ hồ là cùng một lúc, diễn đàn hacker loạn.
“Người kia là ai?”
“King là ai? Từ đâu nhảy ra một người như vậy?”
“Mẹ kiếp ha ha ha, Hắc Báo sắp chiếm được cao điểm rồi, gần phá kỷ lục của năm ngoái thì đột nhiên King nhảy ra, trực tiếp đóng cửa ném hắn ở ngoài, trời ạ ha ha ha!”
“Ông đoán bây giờ Hắc Báo còn sống không? Nhỡ may tức giận thổ huyết chết tươi rồi thì sao?”
“Con mẹ nó King quá trâu bò a, hack thẳng vào đầu não của tổng bộ, còn đem tường lửa của người ta mã hóa lại hoàn toàn, cái này, có khi người trong tổng bộ cũng chưa chắc mở ra được.”
“Tên này trâu thật đấy, thực lực quá mạnh.”
“Đây chính là đuổi tận gϊếŧ tuyệt a.”
“Nhìn đám chữ màu đen dày đặc này, trận đấu kết thúc không một ai xông qua, đống chữ này hệt như đang cười nhạo chúng ta, trận đấu này tính sao bây giờ? Xét ai thắng?”
“Ông nói nhảm gì đấy, xét ai thắng? Còn con mẹ nó xét ai thắng được nữa, đương nhiên là King a.”
“Ai da, phục, khâm phục.”
“Bảng xếp hạng lần này chắc sẽ có biến hóa đúng không?”
“Nhân tài mới xuất hiện a.”
“Trường giang sóng sau đè sóng trước, không phục cũng không được.”
“Các ông nói tổng bộ có đi tìm King không?”
“Chắc chắn có! Nhưng mà, kỹ thuật trâu bò như vậy, dấu vết chắc hẳn đã bị xóa sạch rồi. Rất khó tìm được.”
“Có đạo lý.”
“Chuyện này có quan hệ gì với chúng ta đâu, cứ quan sát thôi.”
“Ha ha ha ha, đúng.”
Chỉ là, câu chuyện trong diễn đàn hacker, Nam Tinh không biết gì cả.
Cô còn đang vội học tập.
Một tuần qua đi, không có ai đến quấy rầy.
Những ngày tháng tốt đẹp như vậy, cuối cùng vào một ngày tan học nào đó cũng chấm dứt.
Tiếng chuông tan học vang lên, Nam Tinh chậm rãi ra khỏi cổng trường.
Trên người cô, áo sơ mi trắng và váy xếp ly màu đen gọn gàng chỉnh tề, nơ con bướm màu đỏ theo gió hơi hơi rung động.
Mái tóc như hải tảo thả xuôi xuống, che khuất một góc khuôn mặt xa cách lạnh nhạt.
Miệng vết thương hồng hồng do bị bỏng ở khóe mắt ngược lại càng tăng thêm phần đặc biệt trên con người cô.
Cô vừa bước ra đã hấp dẫn tầm mắt của không ít người.
Từ xa, Lâm Kiều Kiều nhìn bộ dáng kia của Nam Tinh, nắm chặt tay, trong mắt lộ rõ vẻ ghen tị.
Cô ta cắn răng, thấp giọng mắng, “Tiện nhân.”
Chính nhờ dáng vẻ vô hại này mà cô ta trở thành vị hôn thê của anh Chu Mạc?
Thứ này, cũng xứng với anh Chu Mạc?
Lâm Kiều Kiều vẫy tay với hai đại hán (người đàn ông lực lưỡng, cao to), chỉ vào Nam Tinh.
“Là cô ta.”
Nói xong, hai đại hán đi ra, đảo mắt đã chắn trước mặt Nam Tinh.
Bước chân của Nam Tinh khựng lại, ngẩng đầu nhìn hai người.
Lâm Kiều Kiều cười lạnh.
“Nam Tinh, cô lớn lên từ cô nhi viện, dựa vào đâu mà cô nghĩ mình có thể gả cho anh Chu Mạc?”
Nam Tinh nhìn gương mặt ghen tị của Lâm Kiều Kiều, “Cô muốn gả?”
Lâm Kiều Kiều siết chặt bàn tay, giống như bị chạm vào chỗ đau, giọng nói trở nên sắc nhọn:
“Nam Tinh! Cô không biết xấu hổ!”
Nam Tinh cúi đầu, vân vê nơ con bướm chỗ cổ áo.
“Ngăn tôi lại chỉ để nói mấy lời này?”
Lâm Kiều Kiều vừa nghe, sắc mặt lập tức khôi phục như cũ, cô ta bình tĩnh lại, thậm chí nở nụ cười.
“Anh tôi muốn gặp cô.”
“Thì sao?”
“Thì cô phải đi theo chúng tôi.”
Nam Tinh nhìn lướt qua hai đại hán, tự động coi nhẹ, tính toán rời đi.
Giọng nói đắc ý của Lâm Kiều Kiều vang lên đằng sau Nam Tinh.
“Nam Tinh, hình như cô quên cái gì thì phải? Nhật ký của cô còn đang trong tay tôi đấy. Nếu cô không đi, tôi sẽ đem quyển nhật ký này phát tán khắp trường, khiến cô không còn mặt mũi nào để nhìn người.”
Bước chân của Nam Tinh dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lâm Kiều Kiều, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng.
Lâm Kiều Kiều bị nhìn đến lòng run lên.
Có chút co rúm lại, nhưng rất nhanh lại