Editor: Kiều Tiếu
Lâm Trường An nhất thời im lặng.
Ký tên?
Đương nhiên không đời nào.
Hợp đồng này là hợp đồng cực có lợi đối với tập đoàn Nam thị.
Vốn nghĩ Nam Tinh sẽ kích động không biết phải làm gì, đến lúc đó hắn sẽ từng bước công tâm.
Không nghĩ rằng, ván cờ lại lật ngược.
Hắn duỗi tay, tiếp nhận hợp đồng cùng bút ký tên, do dự trước mục ký tên của người chịu trách nhiệm.
Cuối cùng, không ký mà đặt hợp đồng sang một bên.
Hắn hỏi:
“Xem hiểu hợp đồng? Cha em dạy?”
“Xem loại hợp đồng này, còn cần người dạy?”
Vừa dứt lời, Lâm Trường An nghẹn họng.
Không biết vì sao, mỗi lần Nam Tinh nói xong luôn có thể khiến hắn câm nín không thể đáp lại một lời.
“Nam Tinh, tôi cảm thấy giữa chúng ta có hiểu lầm.”
“Ví dụ?”
Lâm Trường An kéo kéo cổ áo, đôi tay chống bàn đứng lên, tới gần Nam Tinh, thanh âm ái muội, “Nói ví dụ, thực ra tôi là kẻ thâm tình. Chỉ tiếc chưa gặp được người khiến tôi động tâm. Lại chẳng hạn như, em khiến tôi động lòng.”
Ánh mắt chan chứa tình cảm, thẳng tắp nhìn Nam Tinh.
Người con gái này hết lần này đến lần khác bày trò, chẳng phải vì muốn nghe mấy lời này sao?
Hy vọng bản thân là người duy nhất của cánh đàn ông, đem tới cho mình cảm giác hư vinh thành tựu.
A.
Trong lòng Lâm Trường An cười lạnh một cái.
Nam Tinh cuốn tóc, giọng nói nhàn nhạt, “Nếu anh kêu tôi tới chỉ để nói mấy lời ghê tởm này, vậy không còn gì để nói nữa đâu.”
Thân thể Lâm Trường An cứng đờ.
Dục cự còn nghênh?
Nụ cười trên mặt Lâm Trường An không thay đổi, trong lòng tính toán suy tư. Sau khi nghĩ xong, hắn híp híp mắt.
Đôi tay đan vào nhau, bỗng nhiên bật cười, “Nam Tinh, Nam gia nhà em và Lâm gia chúng tôi không chỉ có quan hệ tốt, mà giữa hai công ty còn có hạng mục hợp tác.”
“Cho nên?”
Ý cười trên mặt Lâm Trường An càng rõ.
“Cho nên, nếu em làm bạn gái tôi, hợp đồng này tôi sẽ ký. Hạnh phúc nhân đôi, rất tốt đúng không?”
Nam Tinh lẳng lặng nhìn chằm chằm hắn.
Lâm Trường An thấy khi nhắc đến việc của tập đoàn Nam Thị, cô liền trầm mặc, khóe môi cong lên.
Rốt cuộc lộ ra sơ hở.
Dù sao thì tuổi còn quá nhỏ.
Không gian tĩnh lặng, Lâm Trường An cởi từng chiếc cúc áo, lộ ra một mảng lớn ngực trần, gỡ mắt kính xuống, uống một ngụm rượu, bày ra bộ dáng hắn tự cho là gợi cảm.
“Nếu em lo lắng về hôn ước với Chu gia, em yên tâm, chuyện này tôi sẽ giải quyết giúp em.”
Hắn vừa nói vừa đẩy hợp đồng đến trước mặt Nam Tinh.
“Em vừa có được người em thích, vừa nắm giữ một phần hiệp ước có lợi cho Nam gia, một chút cũng không thua thiệt.”
Nam Tinh cúi đầu, đùa nghịch di động trong tay, tóc rũ xuống một bên.
Lâm Trường An nhìn dáng vẻ này của Nam Tinh, cho rằng thành công, hắn cười cười, lộ ra vẻ mặt tự cho là thâm tình.
“Em yên tâm, về sau tôi chỉ có một mình em.”
Nam Tinh nhìn hắn.
“Chỉ có một mình tôi?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nhóm bạn gái của anh sẽ không tức giận?”
Lâm Trường An sửng sốt, vẫn treo ý cười trên mặt, “Nam Tinh, em đang nói gì thế? Nhóm bạn gái gì cơ?”
Nam Tinh tăng âm lượng điện thoại, đặt di động trước mặt Lâm Trường An.
Ngay lập tức một vài âm thanh khó nghe truyền ra.
“Ân ~ Lâm thiếu gia thật lớn!”
“A ~~”
Cùng với âm thanh hôn hôn môi dính nhớp còn có tiếng mút chậc chậc không ngừng.
Trong điện thoại, ở trên giường, hai thân ảnh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ lăn thành một đoàn.
Mặt của người đàn ông nhìn cực kỳ rõ, chính là Lâm Trường An trước mặt.
Nam Tinh lại mở miệng.
“Trong này không chỉ có hai người, còn có ba người, bốn người. Tổng cộng 34 video, tôi không thấy anh thâm tình chỗ nào, nhưng động dục thì đã thấy.”
Bởi vì âm lượng được tăng cao, biểu tình phong độ nhẹ nhàng của Lâm Trường An thiếu chút nữa không duy trì được, Lâm Trường An lập tức duỗi tay tắt máy điện thoại.
Sắc mặt hắn có chút âm trầm.
“Có đôi khi có du͙ƈ vọиɠ, điều này thực bình thường. Đào bới việc tư của người khác mới có vấn đề về đạo đức. Quả nhiên từ cô nhi viện đi ra.”
Lời hắn nói mang theo châm chọc.
Nam Tinh chậm rì rì nói, “Cho anh mặt mũi anh không cần, một hai phải nháo đến nước này mới bằng lòng thu tay. Hơn nữa, anh không có tư cách nói tôi đạo đức bại hoại. Thông đồng phụ nữ đã kết hôn, bức bách trinh nữ mại dâm, đó là chứng cứ. Tôi đang định, giao cho chú cảnh sát.”
Sắc mặt Lâm Trường An trầm xuống, “Cô!”
Nam Tinh nói chuyện thản nhiên ôn hòa, nhưng câu sau lại khó nghe hơn câu trước.
Lâm Trường An gắt gao nắm chặt di động, giơ tay muốn ném vào tường.
Nam Tinh liếc