Editor: Kiều Tiếu
Bạch Vũ tìm lần lượt các phòng nghỉ ở hậu đài, cuối cùng cũng tìm thấy Nam Tinh.
Khi đó, Nam Tinh đang bị Tống An An ôm chặt đùi, không cho đi.
Hai mắt của Tống An An trông mong.
"Tinh Tinh, ôm."
Nam Tinh cúi đầu liếc nhìn cục thịt nhỏ béo tròn này một cái, không hề có ý định khom lưng bế cậu nhóc lên.
"Em quá nặng."
Tống An An nghĩ một lúc mới nghe hiểu lời nói của Nam Tinh, hai mắt trông mong biến thành hai mắt rưng rưng, tí thì khóc.
"Không nặng, không nặng."
Nam Tinh khom lưng, vén quần áo của Tống An An lên, lộ ra chiếc bụng bia nho nhỏ.
Vươn tay nhéo nhéo ba tầng thịt nặng trĩu, hỏi lại.
"Không nặng?"
Tống An An cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc bụng nhỏ của mình, rồi nhìn lại Nam Tinh, ngao một tiếng khóc to.
"Ô ô ô ô ô!!"
Ôm lấy đùi Nam Tinh, đặt mông ngồi xuống bàn chân cô, bắt đầu khóc.
Đang khóc lóc hăng say thì Bạch Vũ đi vào.
Bạch Vũ cười mở miệng.
"Nam Tinh tiểu thư, cuối cùng cũng tìm được ngài."
Nam Tinh ngẩng đầu,
"Bạch Vũ?"
Sau đó, cô nhìn ra sau lưng Bạch Vũ, mở miệng.
"Anh ấy cũng tới?"
Bạch Vũ lắc đầu.
"Thiếu gia còn đang trong quá trình trị liệu.
Giáo sư Miêu Kình nói, thiếu gia phải ở đó trị liệu một thời gian, kêu tôi về trước."
Nam Tinh thu hồi tầm mắt,
"Mất tầm bao lâu?"
"Khoảng trên dưới năm ngày."
Nam Tinh không nói chuyện, duỗi tay đè xuống vành mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu.
Bạch Vũ lại mở miệng.
"Năm ngày sau là sinh nhật của thiếu gia, Nam Tinh tiểu thư đã chuẩn bị quà cho thiếu gia chưa?"
Nam Tinh trả lời.
"Tôi chọn thật lâu, nhưng anh ấy lại không thiếu cái gì cả, tặng cà vạt có được không?"
Bạch Vũ cười cười.
"Dù cho Nam Tinh tiểu thư có tặng gì, thiếu gia cũng sẽ thích."
Một bên khác, Nam Vũ đang ngồi trên ghế chơi điện thoại.
Sau khi nghe xong những lời này, hắn đè thấp vành mũ, bĩu môi.
Sinh nhật của hắn cũng chỉ nhận được một bó cẩm chướng một cách có lệ, mà cái tên tâm cơ nam kia lại được nhận một chiếc cà vạt, hơn nữa còn là đồ mà chị gái hắn ngàn - chọn - vạn - chọn mới tìm ra.
Hắn lười phải ngồi đây tiếp tục nghe bọn họ nói chuyện.
Đứng dậy.
"Chị, em đi đây."
Nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Về phía Nam Tinh, sau khi xử lý xong chuyện của đám người Mã Hùng, cũng chuẩn bị rời khỏi.
Các chuyện khác, tự Nam Vũ cũng có thể xử lý tốt.
Ninh Đào ôm vài bình sữa tươi tiệt trùng hộc hộc hộc chạy về phía phòng nghỉ của Nam Tinh.
Kết quả vừa đi đến chỗ ngoặt, ầm, đâm sầm vào một người.
Ninh Đào bị đâm lùi về sau vài bước, đồ vật trong lòng ngực suýt chút nữa thì rơi ra.
Nam Vũ khẽ nhíu mày, đợi đến khi hắn nhìn rõ người đâm vào mình chính là Ninh Đào, đột nhiên nhướn mày.
Giọng điệu nói chuyện cũng trở lên ác liệt.
"Không biết nhìn đường?"
Ninh Đào ôm hộp sữa tươi, ngẫm lại vừa rồi đúng là do cô chạy quá nhanh, thở hồng hộc mở miệng.
"Thực xin lỗi, không nhìn thấy cậu."
Nói xong liền muốn vòng qua người Nam Vũ, tiếp tục đi về phía trước.
Kết quả chưa đi được mấy bước đã bị người nào đó túm lấy cánh tay, kéo người trở lại.
Ninh Đào lảo đảo vài bước, tí nữa thì đâm vào tường.
Con ngươi của Nam Vũ thanh lãnh.
"Chỉ nói một câu xin lỗi là xong?"
Ninh Đào trợn tròn mắt.
"Thế cậu còn muốn tôi phải làm gì?"
Tầm mắt của Nam Vũ đảo quanh một vòng, rơi xuống bình sữa trong lòng ngực Ninh Đào.
Hắn duỗi tay, cầm lấy một lọ sữa tươi vị đào, vặn nắp ra uống một ngụm.
Nhàn nhạt nói.
"Người phát ngôn, thắng thi đấu có vui vẻ không?"
Nhắc tới việc này, Ninh Đào liền cười.
Đôi mắt lẫn mi mắt đều cong cong.
"Đương nhiên vui vẻ a, mặt mũi của những người trong chiến đội Đàn Ưng đó đều tái mét, ha ha ha khôi hài cực kỳ luôn."
Nam Vũ cũng cong cong môi.
"Một tay mơ nằm không cũng thắng được trận thi đấu, xác suất này có thể sánh với chuyện bầu trời rớt vàng, nếu là tôi, tôi cũng vui vẻ."
Tiếng cười của tay mơ Ninh Đào lập tức ngừng.
Tên này nói ai là tay mơ đấy hả?
Cô rất lợi hại có được không?
Ninh Đào không phục.
"Nếu không nhờ lúc cuối tôi bảo vệ cậu, chắn chắn cậu sẽ bị bọn họ hành cho chết tươi."
Nam Vũ liếc mắt nhìn cô ấy một cái.
"Ồ, ra vậy, tôi đây còn phải cảm ơn cô?"
Ninh Đào gật đầu.
"Đương nhiên là cậu phải cảm ơn tôi."
Cô nhìn thẳng vào Nam Vũ, chờ hắn nói một câu cảm ơn.
Đợi nửa ngày, chỉ nghe thấy Nam Vũ chậc nhẹ một tiếng.
Sau đó, hắn tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu mình xuống, lấy mũ đè lên đầu cô.
Hắn còn dùng lực vỗ xuống vành mũ hai cái,