Editor: Kiều Tiếu
(Quên không giải thích cho mọi người: Vương bát đản viết theo chữ tiếng trung là 王八蛋, hiểu nôm là con rùa rụt cổ, ý chỉ người nhát gan, chỉ biết trốn tránh khó khăn.
Nhưng cũng có nhiều người lại hiểu đó là lưu manh, đê tiện...!Nói chung là một từ dùng để mắng chửi người.)
Sáng sớm ngày hôm sau.
Trịnh Vinh rời giường, đang định bắt đầu công việc của ngày hôm nay.
Kết quả vừa mới ra khỏi cửa phòng liền nghe thấy tiếng hét không thể tưởng được của người anh họ yêu dấu đang ngồi trong phòng khách.
"Bao nhiêu cơ? 500 vạn đô la? Sao tên vương bát đản này không đi cướp đi?"
Trịnh Vinh đi ra khỏi phòng, cầm hai miếng bánh mì cắn một ngụm.
Trong phòng khách, có một anh cấp dưới mặc quần áo ngụy trang đứng bên cạnh Tống Cảnh Hiên.
Cấp dưới lên tiếng.
"Thượng giáo, chúng ta định từ chối à?"
"Tôi"
Tống Cảnh Hiên nghẹn lời.
Chậm chạp không thể nói ra lời từ chối.
Thật ra hắn rất muốn từ chối, nhưng vấn đề là nếu từ chối rồi thì giải kiểu gì????
Tống An An đã sớm bò từ trên chiếc giường trẻ em của mình xuống đất,xách một chiếc bình nước giữ nhiệt cỡ nhỏ in hình nhân vật hoạt hình của Teletubbies, trên đầu đội chiếc mũ màu vàng có đính vài bông hoa nhỏ quanh viền ngủ.
Hiếm khi dậy sớm, dì bảo mẫu đã sớm cho cậu nhóc này ăn no rồi.
Tống An An loạng choạng đi đến bên cạnh Trịnh Vinh.
"Vinh Vinh, tìm Tinh Tinh!"
Trịnh Vinh cúi đầu, liếc mắt nhìn nhóc con này một cái.
Rất muốn nhấc chân đá cho hai phát.
Thật đúng là thần kỳ, tên nhóc con này lại chiếm được sự yêu thích của Nam Tinh.
Còn cho phép thằng nhóc này đi theo mỗi ngày.
Phi, tiểu vương bát đản suốt ngày chỉ biết đánh rắ*, thật không biết Nam Tinh nhìn trúng nhóc ở điểm nào.
Tống Cảnh Hiên ngẩng đầu, nhìn cậu em họ đứng ở góc tường.
"Năng lực của em có chênh lệch rất lớn với thần tượng của em?"
Thần tượng trong miệng hắn chính là King.
Trịnh Vinh cắn thêm hai miếng bánh mì.
"Chênh lệch không lớn thì sao có thể trở thành thần tượng của em?"
Tống Cảnh Hiên dựa vào cái bàn bên cạnh, trầm tư một lúc, cắn răng nói.
"Được, USD thì USD, nhưng tốc độ phải nhanh."
Trịnh Vinh mơ hồ nghe hiểu ý tứ trong cuộc trò chuyện của bọn hắn.
"Anh họ đang bàn chuyện làm ăn với King?"
Tống Cảnh Hiên trên dưới đánh giá Trịnh Vinh, hắn lảo đảo lắc lư đi đến trước mặt cậu.
"Gần đây tài chính của bộ đội có chút eo hẹp."
Trịnh Vinh vừa thấy Tống Cảnh Hiên nói như vậy, tự dưng có cảm giác không lành.
Sau đó liền nghe thấy Tống Cảnh Hiên nói nốt câu còn lại.
"Trước lấy tiểu kim khố của em ra, cho anh trai mượn lúc khẩn cấp."
Trịnh Vinh muốn phản bác.
"Em."
Tống Cảnh Hiên mở miệng đánh gãy.
"Trong thời khắc mấu chốt như vậy, kêu em tới góp chút sức lực thì em nên cảm thấy vinh hạnh, huống chi, anh đây chỉ mượn, mượn mà thôi, chờ anh kiếm được tiền rồi, lập tức sẽ đem trả cho em."
Trịnh Vinh vẫn có chút không tình nguyện, hắn mở miệng.
"Mượn bao nhiêu?"
"300 vạn USD."
"Sao anh không đi cướp đi???"
"Đây đều là tiền trả cho thần tượng của em, em thân là fans, phải cảm thấy vinh hạnh chứ."
Mặt mũi Trịnh Vinh tối sầm.
Vinh hạnh cái mụ nội nhà anh!
Một mình anh họ ngu ngốc thì thôi đi, còn một vừa hai phải muốn kéo hắn ngu theo.
Thật không hiểu cái danh thượng giáo này do đâu mà có.
Trịnh Vinh hít sâu một hơi.
"Anh họ, em biết cách liên lạc với King, thế này đi, em sẽ nói với tiền bối một câu bảo chị ấy giảm tiền cho anh?"
Tống Cảnh Hiên sửng sốt.
"Em biết cách liên lạc với King?"
Trịnh Vinh nhún vai.
"Yes."
Tống Cảnh Hiên híp híp mắt, nửa tin nửa ngờ.
"Thật hay giả?"
Trịnh Vinh nhìn thoáng qua đồng hồ, một tay bế Tống An An lên.
"Anh họ, cho em nửa ngày, nửa ngày sau sẽ cho anh câu trả lời, em còn phải đi làm việc, đi trước đây."
Nói xong, lập tức ôm Tống An An chạy mất hút.
Không lâu sau, Trịnh Vinh xuất hiện ở Quyền gia.
Khi đó, Nam Tinh đang ngồi trước bàn cơm của Quyền gia ăn sáng.
Tống An An chạy bước nhỏ vào nhà, nãi thanh nãi khí hô.
"Tinh Tinh, Tinh Tinh!"
Vừa kêu vừa chạy về phía Nam Tinh.
Nam Tinh uống thêm hai miếng cháo, nhìn về phía Trịnh Vinh.
"Đến rồi?"
Trịnh Vinh gật gật đầu, hắn do dự một lát.
"Tiền bối."
Nam Tinh nhìn bộ dáng muốn nói lại thôi của Trịnh Vinh, mở miệng.
"Có chuyện gì muốn nói với tôi à?"
Trịnh Vinh khù khụ hai tiếng, đi qua.
Hắn thấp giọng nói.
"Tiền bối, nghe nói ngài đã đồng ý giải bỏ virus mà W gieo vào máy tính bộ đội?"
Nam Tinh nghiêng đầu.
"Cậu biết?"
Trịnh Vinh gật đầu.
"Anh họ từng cho em thử qua, thất bại."
Nam Tinh uống một ngụm nước, chậm rãi nói.
"Chuyện này cũng không khó đến vậy, nếu nhân viên kỹ thuật trong bộ đội của hắn tự mình giải, cũng có thể cởi bỏ, chỉ là phải tốn thời gian lâu hơn chút mà thôi."
Trịnh Vinh do dự.
"Này, tiền bối, giá cả có thể tiện nghi hơn chút được không?"
Nam Tinh chớp chớp mắt, nhìn về phía hắn.
"Cậu tới để mặc cả?"
Mặt già của Trịnh Vinh đỏ lên.
"Anh họ em đang định vay tiền của em."
Tay bưng