Gió thổi vào người lạnh đến thấu xương. Hôm nay là ngày lạnh nhất kể từ khi cô đặt chân đến Paris, đôi tay cầm ly cà phê nóng hổi nhưng cô vẫn có cảm giác tay mình sắp đóng băng đến nơi.
Cô đã sớm biết anh sẽ không cứu vãn, bởi vì anh không thể trao cho cô tình yêu, nên không thể níu kéo được.
Kỳ nghỉ ở Melbourne năm ngoái, cô muốn vận chuyển số bông hồng còn lại bằng máy bay, nhưng anh đã khéo léo ám chỉ với cô rằng năm trăm hai mươi bông hồng không phải là ý của anh.
Thật ra, anh hoàn toàn có thể gạt cô, không nói cho cô biết sự thật phũ phàng, hơn nữa, những bông hồng kia vốn là mua để trang trí phòng khách, làm cô vui một chút thì đã sao. Nhưng vì anh không có tình cảm sâu đậm đối với cô nên không muốn hư tình giả ý, giống như bố cô, nhiều năm như vậy cũng không đáp lại mẹ cô.
Nếu đã không yêu một người, thì dù có khẩu thị tâm phi (*) cũng không làm được.
(*) Khẩu thị tâm phi: mang ý nghĩa là miệng nói một đằng nhưng trong lòng lại nghĩ một nẻo, miệng và tâm hoàn toàn trái ngược.
Bố cô đã như vậy, mà anh cũng thế.
Một khi lý do ly hôn bị đem ra bàn tán, người buồn duy nhất chỉ có cô.
Cô không còn tò mò chuyện kết hôn lâu như vậy anh đối với cô có bao nhiêu tình cảm, dù sao cũng không đủ sâu đậm để đáp lại tình yêu mà cô mong muốn, cũng không đủ để cứu vãn cuộc hôn nhân của bọn họ.
Bởi vì sau khi làm hòa với nhau, vấn đề cơ bản nếu không được giải quyết, cuối cùng vẫn chỉ là một mớ hỗn độn, cô vẫn phải đối mặt với việc ly hôn.
Có lẽ, ly hôn đối với anh mà nói cũng là một loại giải thoát, không còn phải đối phó với việc “bới lông tìm vết” từ cô nữa.
Thời gian làm vợ chồng với nhau, điều duy nhất an ủi cô chính là họ chia tay còn có thể giữ thể diện. Dù sao cô là người muốn kết hôn, trước khi kết hôn, anh bảo cô suy nghĩ kĩ lại, hiện giờ người muốn ly hôn cũng là cô.
Mẫn Hy chỉ trên lầu: “Bên ngoài lạnh lắm, vào nhà nói chuyện đi.”
Phó Ngôn Châu không định lên, Mẫn Đình chắc chắn đang ở nhà. Anh nhìn vào đôi mắt ảm đạm của cô, cô nói sau khi biết tình trạng quan hệ của bố mẹ vợ thì rất đau buồn, vậy cô đã bắt đầu đau buồn từ khi nào, đã kéo dài được bao lâu.
Một ngày trước khi cô đến Paris, cô ở trong văn phòng anh đã khóc rất nhiều, hỏi anh sự thật, hỏi anh có phải đã quên gửi cho cô năm trăm hai mươi bông hồng không, quên việc anh nợ cô một lời cầu hôn, hẳn là cô đã rất tuyệt vọng.
Bởi vì anh không quên hứa hẹn với cô, nhưng sau một năm, anh vẫn chậm chạp không đáp lại cô.
“Hy Hy, nếu như em kéo dài cuộc hôn nhân thêm mấy năm nữa, tất cả sẽ khác.”
Mẫn Hy lắc đầu, không dao động trước quyết định của mình: “Sau khi về nước thì chúng ta sẽ lập tức ly hôn, anh đừng đợi em, cũng đừng đợi em trở về nhà.” Có mâu thuẫn lúc sau lại hòa giải, trong lòng cô sẽ lo được lo mất, chỉ ngày càng làm cho nó trầm trọng thêm, anh sẽ dần dần mệt mỏi với việc ứng phó, rồi sẽ cảm thấy cô thật vô lý.
Cô sợ mình sẽ giống như mẹ, cứ chần chừ mãi, do do dự dự càng lún càng sâu, chờ khi hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn quay đầu lại, lúc đó cô đã bị hãm sâu vào trong đầm lầy không cách nào thoát ra được.
Hiện giờ cô không có con cái nên không có ràng buộc, cô không muốn trì hoãn thêm nữa. Nếu có con, anh sẽ giống như bố, kiên nhẫn và có trách nhiệm với gia đình, với con cái, nhưng không có gì đảm bảo cô sẽ không do dự như mẹ, cuối cùng vẫn phải ly hôn.
“Nếu không muốn đi lên, chúng ta tìm nhà hàng ăn cơm, em mời anh.”
“Không cần đâu.”
Anh không muốn nói nữa, trò chuyện xong thì duyên phận hai người sẽ chấm dứt. Điều anh muốn chính là hòa giải, còn điều cô muốn chính là chia tay càng sớm càng tốt.
Phó Ngôn Châu lấy cớ anh phải đến sân bay gấp, từ chối dùng bữa cùng nhau.
Anh ôm cô vào trong ngực: “Để Mẫn Đình xách vali lên đi, anh về đây.”
Mẫn Hy đưa cà phê trong tay cho anh: “Em mới mua, còn chưa uống, anh uống đi.”
Phó Ngôn Châu không từ chối, nhận lấy ly cà phê nóng.
Lúc này anh mới để ý chiếc nhẫn kim cương đã không còn trên ngón tay cô nữa. Trước kia, khi cô đi ngủ cũng phải đeo nó lên, có một lần anh không cẩn thận làm rớt chiếc nhẫn của cô ở góc phòng ngủ, hình ảnh cô tìm chiếc nhẫn khắp nơi vẫn hiện ra trước mắt anh.
Mẫn Hy đứng bên cạnh vali, nhìn xe anh đi xa dần.
Phó Ngôn Châu hỏi tài xế: “Hy Hy đã lên lầu chưa?”
Tài xế nhìn vào kính chiếu hậu, thấy một bóng người mơ hồ, “Vẫn chưa, còn đứng ở ven đường ạ.”
Khi Phó Ngôn Châu mở cửa sổ, người lái xe lập tức ngầm hiểu, tấp xe vào lề. Phó Ngôn Châu nhoài người ra ngoài cửa sổ xe, cách cô quá xa, có thể cô sẽ không nghe rõ lời anh nói, anh chỉ tay lên lầu, ý bảo cô hãy đi lên.
Mẫn Hy cố kìm nước mắt, ra hiệu OK với anh.
Cho đến khi chiếc xe quay đầu khuất dạng, cô vẫn còn đứng tại chỗ.
Mẫn Đình ở trên lầu ban công nhìn thấy Phó Ngôn Châu và em gái đứng dưới lầu rất lâu, đợi xe rời đi anh mới đi xuống lầu.
Mãi cho đến khi Mẫn Đình đứng bên cạnh cô, Mẫn Hy mới hoàn hồn: “Anh, sao anh lại xuống đây?”
Hỏi một đằng Mẫn Đình trả lời một nẻo, giúp em gái đẩy hai chiếc vali, “Không mời cậu ta vào nhà à?”
“Anh ấy không vào.”
“Đã nói hết chưa?”
“Rồi ạ.”
Mẫn Đình không hỏi thêm câu nào nữa, chỉ nói với em gái mình: “Em đã quyết định chia tay rồi thì nên hướng về phía trước. Nếu mấy ngày sau em bình tĩnh lại và hối hận, anh sẽ thay em đi tìm Phó Ngôn Châu. “
Chỉ là vấn đề phải buông bỏ thể diện trước mặt Phó Ngôn Châu, anh có thể làm được.
Mẫn Hy lắc đầu: “Sẽ không.”
Sau ly hôn, đau buồn là điều chắc chắn, nhưng cô sẽ không quay đầu lại.
Mẫn Đình để hai chiếc vali vào phòng cô, bảo cô mười lăm phút sau xuống dùng cơm rồi giúp cô đóng cửa lại.
Hai chiếc vali có kích thước giống nhau, đều là màu trắng gạo, Mẫn Hy ngẫu nhiên mở chiếc vali bên trái ra, là một xấp quần áo mùa đông được xếp thành hai chồng ngay ngắn, xen kẽ còn có một số áo sơmi nam anh thường hay mặc, anh lấy mỗi màu một chiếc để cô khoác bên ngoài váy ngủ.
Chần chừ một lúc lâu, cô lại mở một chiếc vali khác, là quà Giáng sinh và Năm mới mà Phó Ngôn Châu đã chuẩn bị trước đó cho cô, còn có vài gói đồ ăn vặt mới của Lạc Mông.
Trong món quà năm mới được đính kèm thêm một tấm thiệp, rất đẹp, anh không nói nhiều, chỉ có hai dòng:
“Hy Hy, chúc mừng năm mới.
Chờ khi thời tiết ấm hơn, chúng ta sẽ chụp một bộ ảnh cưới ở Paris, lần sau anh sẽ đến thăm em.”
—— Phó Ngôn Châu
Mẫn Hy lưu luyến đóng tấm thiệp lại, một lúc sau lại mở ra xem.
–
Lễ tình nhân năm nay sát Tết Nguyên đán, mùng 3 Tết chính là Lễ tình nhân.
Hoa hồng trắng dành riêng cho Mẫn Hy đã được vận chuyển tới bằng đường hàng không, đặt hàng trước ba tháng, cộng với tỷ lệ mua hàng của người bạn học đang trong ngành trang sức, lần này anh thu thập được hai mươi mốt bông.
Lúc đặt hàng là khi Mẫn Hy vẫn chưa đề nghị ly hôn.
Phó Ngôn Châu đặt bó hoa hồng trên sân thượng, lấy chìa khóa xe đi đến ngôi nhà cũ để gặp mẹ.
Trong vòng một tháng Hứa Hướng Thanh đã biết Mẫn Hy đi nước ngoài công tác, không rảnh để về ăn tết, bà còn tưởng rằng mấy ngày nghỉ con trai mình sẽ đến đó ở cùng Mẫn Hy. Đêm giao thừa, trong nhà có bữa cơm đoàn viên, anh lại có mặt đúng giờ, trong bữa tiệc cũng không nhắc nhiều đến Mẫn Hy, trong nhà có người hỏi, anh cũng chỉ nói hai câu.
Tối nay, con trai bà về nhà cũ trong khu để gặp bà, ngày mai là lễ tình nhân, nếu anh không bận vậy tại sao không tới Paris cùng Mẫn Hy nghỉ lễ, bà nhận ra tình hình có chút không ổn.
Ngày thường bà ít khi để ý đến con trai, không đoán được giữa anh và Mẫn Hy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đêm giao thừa ngày đó, anh trai đã quở trách bà, nói bà không có dáng vẻ của một người mẹ, con trai đã lĩnh chứng được hai năm rồi mà bà cũng không lo sắp xếp hôn lễ thay hai đứa nhỏ. Lúc đó bị anh trai chỉ trích bà còn không phục.
Nguyên nhân là do Hứa Hướng Ấp có một người bạn cũ không biết Phó Ngôn Châu đã lãnh chứng, biết được 29 Tết Phó Ngôn Châu sẽ có mặt ở nhà Hứa Hướng Ấp, vì thế người bạn đó mang theo con cháu trong nhà đến chúc tết, nói trắng ra có ý muốn làm mai cháu mình cho Phó Ngôn Châu.
Lúc ấy trà xanh náo loạn cả lên, rất xấu hổ.
Sau đó Hứa Hướng Ấp đã gọi điện cho em gái mình, tức giận về việc tại sao bà vẫn như hồi còn nhỏ, không đáng tin cậy chút nào.
Hứa Hướng Thanh trách móc anh trai, không thể nói bà là không đáng tin được, mà là bà hoàn toàn tôn trọng con trai và Mẫn Hy.
Khi còn nhỏ, bà không thích bố mẹ cứ lấy lý do vì muốn tốt cho bà mà can thiệp quá nhiều vào chuyện của bà, nói với bố mẹ cũng không giải quyết được gì, họ còn cho rằng bà đã đủ lông đủ cánh, họ là vì ai, còn không phải vì bà hay sao? Cảm giác đó rất là vô vọng.
Bà không muốn điều đó, cho nên chưa bao giờ can thiệp vào hôn sự của con trai với Mẫn Hy, khi nào tổ chức hôn lễ, khi nào sinh con, hoàn toàn do hai người họ quyết định.
Vốn dĩ bà không để tâm đến những lời quở trách của anh trai, nhưng hôm nay thấy con trai tựa hồ như đang chất chưa tâm sự, bà bắt đầu ngẫm lại, có phải mình thật sự không đủ quan tâm, đến nỗi hôn nhân của con trai bà có vấn đề, mà bà, một người mẹ, một chút cũng không nhận ra được.
Hứa Hướng Thanh nghĩ lại, lần trước cùng con trai nói về tình trạng hôn nhân là khi con trai gọi video hỏi
bà cách tẩy trang cho Mẫn Hy, lúc đó bà nên để ý nhiều hơn một chút, nhưng chuyện cũng đã là từ cuối tháng 8 năm ngoái…
Anh trai nói đúng, bà có chút không đáng tin cậy.
Bà chuẩn bị một ít trái cây, vừa ăn vừa nói chuyện: “Hôm nay Mẫn Hy vẫn phải đi làm à?” Bà cố ý hỏi thăm. Từ tận đáy lòng bà hy vọng hôn nhân của hai đứa nhỏ bình thường, là bà đang buồn lo vô cớ.
Phó Ngôn Châu không ăn trái cây, chỉ cầm một ly nước lên uống.
Anh không biết tình hình gần đây của Mẫn Hy, có thể là cô đang đi làm, cũng có thể Thịnh Kiến Tề cho cô nghỉ vài ngày, cô chưa từng đăng bài trên vòng bạn bè, còn Mẫn Đình thì nửa năm cũng không có bất kỳ động thái gì, không biết đêm giao thừa bọn họ ăn mừng như thế nào, chỉ có hai anh em họ, hay là cùng với rất nhiều người ăn mừng vui vẻ.
Vào đêm giao thừa, anh nhắn tin chúc mừng năm mới đến Mẫn Hy, cô cũng đáp lại anh nhưng không nói nhiều. Cô thẳng thắn nói với anh, cô không muốn nói nhiều, muốn từ từ cắt đứt liên lạc.
Anh không bắt cô phải nói cho anh biết tình hình xảy ra gần đây.
Con trai im lặng cả buổi, ngay cả vấn đề đơn giản của bà cũng không trả lời, Hứa Hướng Thanh nhất thời bối rối: “Con với Mẫn Hy cãi nhau à?”
Phó Ngôn Châu không đáp, đêm nay anh đến đây chỉ để ngả bài với mẹ, để bà chuẩn bị tâm lý thật tốt.
“Mẹ, con định ly hôn.”
Khi đó, hôn sự là do gia đình Mẫn Hy đề nghị, theo quán tính tư duy của một người và cách nói của con trai khi dùng từ “con định” kia, Hứa Hướng Thanh đương nhiên cho rằng con trai mình muốn ly hôn.
Chẳng trách Mẫn Hy đi công tác lâu như vậy, Tết Nguyên Đán cũng không về, hóa ra con trai đệ đơn ly hôn, Mẫn Hy đau buồn nên mới nhận công tác nơi đất khách, đi liền cả mấy tháng.
Bà quá bất cẩn, Mẫn Hy ra nước ngoài lâu như vậy, bà nên ý thức được chuyện không hề bình thường.
Hứa Hướng Thanh đặt trái cây chưa ăn xuống, hỏi con trai: “Lý do gì con muốn ly hôn?”
Phó Ngôn Châu: “Con không muốn tiếp tục miễn cưỡng.”
“Vậy Mẫn Hy nói như thế nào?”
“Để con bình tĩnh một khoảng thời gian, nếu con nhất quyết ly hôn, cô ấy sẽ tôn trọng ý định của con.” Dĩa đựng trái cây trên bàn trà có bánh kẹo, chuẩn bị cho con cái họ hàng đến chúc Tết. Anh lấy một viên, bóc vỏ rồi bỏ vào miệng. Cũng khoảng hai mươi năm không ăn kẹo, anh nếm không ra được vị ngọt, ăn vào trong miệng lại thấy đắng.
“Đợi cô ấy hoàn thành xong dự án, chúng con sẽ đến đây.”
Đây là một năm vô vị nhất mà Hứa Hướng Thanh trải qua, thậm chí có chút cay đắng. Bà những tưởng sẽ sớm chờ được tin vui con trai và Mẫn Hy yêu nhau, không ngờ ông trời chẳng chiều lòng người, điều bà chờ đợi lại là tin con trai sắp ly hôn.
“Lần đó con hỏi mẹ cách tẩy trang cho Mẫn Hy, mẹ còn tưởng con bằng lòng với cuộc hôn nhân này. Con không biết mẹ vui như thế nào đâu. Mẹ và bố con đều hy vọng cuộc hôn nhân của con không phải chỉ có lợi ích, mà là hai con có thể giống như chúng ta, tâm ý tương thông.”
Phó Ngôn Châu trầm mặc, không trả lời mẹ.
“Con có bao giờ nghĩ đến, Mẫn Hy sẽ rất buồn không? Ăn tết một mình, ngày mai lại là lễ tình nhân. Hứa Hướng Thanh thở dài: “Nếu con không muốn liên hôn, lẽ ra ngay từ đầu không nên đồng ý hôn sự với con bé. Tính tình con bé như thế nào, trước khi kết hôn không phải là con không biết, từ nhỏ con đã biết rồi.”
Phó Ngôn Châu vẫn im lặng.
Hứa Hướng Thanh không ngừng lải nhải, “Mẹ biết con có ý gì, chờ lúc bố không bận, mẹ sẽ nói với ông ấy. Nếu con đã quyết tâm ly hôn, mẹ sẽ không thuyết phục con nữa.”
Khuyên cũng khuyên không được.
“Hãy bình tĩnh lại, nhớ lại thời điểm con mang rượu vang đỏ cho con bé, rồi nhớ về chuyện con bé bao nhiêu năm không thể lái xe cũng không muốn học, nhưng lại chủ động yêu cầu con chỉ dạy.”
Hứa Hướng Thanh cố gắng hết sức nhớ lại, vẫn còn biết chuyện gì xảy ra với đôi vợ chồng trẻ, nhưng trừ cái này ra thì dường như bà không còn biết gì nữa, hai chuyện này là trong bữa cơm năm mới được đám con cháu trong nhà kể lại.
Nói nhiều sẽ phản tác dụng, vì vậy bà bảo con trai trở về nhà nghỉ ngơi thật tốt.
“Mẹ cũng đi ngủ sớm một chút.” Phó Ngôn Châu mặc áo khoác rồi rời đi.
Paris hiện tại là năm giờ chiều, không biết cô có bận việc gì không, đang ở công ty hay ở nhà. Ngồi trong xe hút một điếu thuốc, anh gọi cho Mẫn Hy.
Mẫn Hy vừa mới ra khỏi quán cà phê, trong thời gian này cô sống bằng cà phê, Mẫn Đình đang họp, ở nhà một mình cũng chán nên ra ngoài đi dạo. Hôm nay ở Paris trời nhiều mây, cô đi dọc theo ven đường, không có phương hướng cị thể mà cứ đi về phía trước.
Điện thoại trong túi rung lên, cô còn tưởng là Mẫn Đình gọi cô về nhà, cô lấy ra xem, trên điện thoại hiển thị chữ ‘’chồng’’, mấy tháng nay cô không liên lạc với anh qua điện thoại vậy mà cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Lần liên lạc gần đây nhất là vào đêm giao thừa, anh đã gửi cho cô một tin nhắn chúc mừng năm mới.
Mẫn Hy bắt máy, đầu dây bên kia vẫn là hơi thở quen thuộc.
Giọng điệu của cô rất bình thản: “Muộn như vậy rồi, anh còn chưa nghỉ ngơi sao?”
“Chưa.” Phó Ngôn Châu hỏi cô đang ở đâu, “Em có bận không?”
“Không bận. Em đang ở trên đường.”
“Ngày mai là ngày lễ, anh tới gặp em.”
Mấy tháng không gặp, Mẫn Hy cũng đã nguôi ngoai phần nào nỗi đau, chậm rãi thích nghi với cuộc sống không có anh, nên cô không muốn lại mất đi tất cả.
“Không cần tới đâu, hiện tại em khá tốt, anh không cần lo lắng cho em.”
Phó Ngôn Châu không làm phiền cô nữa, im lặng giữ lại tất cả những gì anh muốn nói.
Lễ tình nhân qua đi, mùng 6 Tết, anh nhận được điện thoại của bố vợ, bảo anh về nhà ăn cơm.
Mẹ vợ không có ở nhà, Mẫn Đình và Mẫn Hy lại đang ở nước ngoài, dì giúp việc và những người làm công khác về quê ăn Tết vẫn chưa trở lại, căn biệt thự rộng lớn giờ trống không.
Khi anh đến, bố vợ đang chuẩn bị đồ ăn trong bếp.
“Bố.”
“Đến sớm vậy?”
“Con ở nhà cũng không có việc gì để làm.”
Phó Ngôn Châu cởi áo khoác vắt lên lưng ghế trong phòng ăn, xắn tay áo bước vào phòng bếp hỗ trợ.
Mẫn Cương Nguyên chỉ biết làm những món cơm nhà đơn giản, ra ngoài ăn cũng không tiện nên ông chỉ có thể tự mình làm.
Hôm nay ông gọi Phó Ngôn Châu đến ăn tối để xử lý về một số lợi ích sau khi ly hôn, ông đã đồng ý với con gái mình sẽ xử lý tốt mọi chuyện sau này.
Trên quầy bếp có một chai nước ngọt bằng thủy tinh, khi còn nhỏ Phó Ngôn Châu đã từng uống qua, bây giờ nó vẫn được bán trong siêu thị, nhưng không còn phổ biến như trước nữa.
Anh thuận miệng hỏi: “Bố, bố cũng thích uống loại soda này sao?”
Mẫn Cương Nguyên liếc sang chai soda bên cạnh, cười nói: “Bố sợ đường máu cao nên không dám uống. Hy Hy rất thích, Tết này con bé không về, ông nội đã đặc biệt mua để bố gửi cho con bé.”
Nói chuyện lúc nhỏ của con gái, ông không khỏi nói nhiều thêm vào câu: “Từ nhỏ Hy Hy đã rất thích uống loại nước ngọt này, đồ ăn vặt cả đống cũng không ăn, coi nước ngọt như mạng vậy, tiền tiêu vặt của Mẫn Đình đều cho con bé mua nước ngọt để uống.
Phó Ngôn Châu: “Bây giờ cô ấy rất thích ăn quà vặt.”
“Hiện giờ con bé có thể ăn một chút trái cây sấy khô, nhưng những đồ ăn vặt khác vẫn không thể nuốt nổi.” Mẫn Cương Nguyên rất bất lực: “Mỗi lần đi công tác, bố đều mang đồ ăn vặt từ nhiều nơi về cho con bé, đến khi hết hạn rồi nócũng không mở nó ra.”
Phó Ngôn Châu nghĩ đến những đĩa đồ ăn vặt trong nhà, đều là một loạt đồ ăn vặt của Lạc Mông mà cô tự mua, anh mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng lại không phát hiện ra.
“Bố, gần đây Hy Hy thế nào rồi ạ?”
Mẫn Cương Nguyên trầm mặc một lát: “Không tốt lắm.”
Phó Ngôn Châu không biết phải tiếp lời như thế nào.
Lần nữa nhận được tin nhắn từ Mẫn Hy thì đã là vào một ngày cuối tháng tư, hoa bách hợp giờ đã nở.
Cô nói trong tin nhắn: [Em đã trở về, khi nào anh rảnh? Em đến văn phòng của tìm anh, bàn về việc ly hôn và ký vào thỏa thuận ly hôn.]
Phó Ngôn Châu đã mong chờ rằng có lẽ cô sẽ thay đổi chủ ý, anh vẫn có thể đợi cô trở về nhà.
Thật lâu sau, anh mới nhắn lại: [Cùng nhau ăn bữa cơm đi.]
Đây coi như là bữa cơm cuối cùng của hai vợ chồng họ.