Cố Chấp - Mộng Tiêu Nhị

Ly hôn


trước sau

Ngày hôm kia Mẫn Hy đã đi công tác trở về rồi nhưng cô không nói với Phó Ngôn Châu, cũng không quay về biệt thự, vì vậy cô đã nhờ người dọn dẹp trước căn hộ của mình, hai ngày này trang bị nội thất đơn giản cho căn hộ.

Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, cô liên lạc với Phó Ngôn Châu.

Đã nói là dễ hợp thì nên dễ tan, nên khi Phó Ngôn Châu đề nghị cùng nhau ăn cơm cô đã đồng ý.

Việc ly hôn đã kéo dài đủ lâu, cô không muốn trì hoãn thêm nữa, quyết định tối nay gặp nhau ăn tối, nhân tiện ký vào đơn ly hôn. Khi cô còn ở Paris, luật sư của Mẫn Đình đã giúp cô soạn thảo một thỏa thuận ly hôn.

Kết hôn 2 năm, cô như từ trong cơn mơ tỉnh dậy.

Mấy tháng nay ở nước ngoài, chị Đường đến thăm cô ba bốn lần, đầu tháng này chị Đường đi dự Tuần lễ thời trang, nhân tiện mời cô đi ăn. Khi chị Đường nghe tin cô định ly hôn, sững sờ hồi lâu, chỉ hỏi cô: Em buông bỏ được sao?

Thành thật mà nói, cô rất luyến tiếc.

Điện thoại của Mẫn Hy rung lên, Dư Trình Đàm gửi một tin nhắn: [Đến văn phòng của anh một chuyến đi.]

Hôm nay cô mới quay lại công ty làm việc, đã gần nửa năm không gặp Dư Trình Đàm, cô thường báo cáo công việc qua hội nghị trực tuyến hoặc email.

[Được, Dư tổng.]

Cô cuộn tờ đơn ly hôn trên bàn bỏ vào cặp, đây là tờ đơn ly hôn đơn giản nhất, không có con cái, không có tranh chấp tài sản.

Trong thang máy, Mẫn Hy gặp Nhan Nhất Nam.

Kể từ khi hợp tác trong buổi họp báo của Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời, mối quan hệ giữa cô và Nhan Nhất Nam đã dịu đi, khi gặp nhau họ có thể bình thản gật đầu chào hỏi, nhưng chỉ vậy thôi, không có giao tiếp bằng lời nói.

Nhan Nhất Nam đến phòng họp ở tầng 22 để tổ chức một cuộc thảo luận về dự án, phòng họp này ở cùng tầng với văn phòng tổng giám đốc.

Hai người ra khỏi thang máy đi về cùng một hướng.

Cô bước đi trước mặt Mẫn Hy, trong lòng do dự không biết có nên đi chậm hơn vài bước hay không, đợi Mẫn Hy, cô có chuyện muốn nhờ Mẫn Hy giúp.

Cô hiện đã được chuyển đến bộ phận xử lý khủng hoảng trong quan hệ công chúng, là người phụ trách mảng này, trong lĩnh vực quan hệ công chúng, việc xử lý khỏng hoảng quan hệ công chúng của Gia Thần vẫn kém Trác Nhiên một chút.

Cô không cam lòng, cô muốn đứng đầu ngành này, đoàn đội hợp tác với nhau là rất quan trọng, cô dự định đưa mẹ của Lữ Trăn là Dương Cẩm Phồn kéo qua đây, mời Dương Cẩm Phồn làm cố vấn quan hệ công chúng.

Họ không phải là công ty duy nhất muốn mời Dương Cẩm Phồn, bây giờ tất cả đều dựa vào các mối quan hệ. Còn một tháng nữa là Dương Cẩm Phồn nghỉ hưu, cô chỉ còn rất ít thời gian để tranh thủ.

Phó Ngôn Châu và Lữ Trăn có mối quan hệ cá nhân tốt như vậy, nếu Phó Ngôn Châu tiến cử, việc này chắc chắn sẽ được.

Mở miệng nhờ người khác giúp rất khó, nhờ đồng nghiệp từng mâu thuẫn lại càng khó hơn, sợ đối phương từ chối, mình sẽ khó xử.

Nhan Nhất Nam thầm thở dài, dù sao thì cô cũng không thể chậm chân lại được.

Mẫn Hy đi phía sau Nhan Nhất Nam, cảm thấy hôm nay Nhan Nhất Nam dường như có tâm sự nặng nề, bình thường dưới chân cô đi như gió, như không có ai xung quanh, nhưng hôm nay tốc độ của cô ấy chậm hơn rất nhiều, vì vậy cô chỉ có thể đi chậm lại.

Trong sáu tháng đi công tác vừa qua, cô không hề để ý đến chuyện xảy ra trong công ty, cô cũng không biết Nhan Nhất Nam có gặp phải rắc rối gì không, có thể là do dự án có vấn đề.

Cửa phòng làm việc của Dư Trình Đàm mở, cô gõ hai lần, “Dư tổng.”

Dư Trình Đàm ngồi trước máy pha cà phê, khi anh ngẩng đầu lên, cô còn gầy hơn trong video.

“Vào đi.” Anh cười: “Đã thích nghi với việc chênh lệch giờ giấc chưa?”

Mẫn Hy đi vào, “Có chút, cũng không sao, chỉ là bắt tay vào làm hơi chậm một chút thôi.”  Buổi sáng chỉ làm được mấy việc, hiệu suất cũng không tốt như trước kia.

Dư Trình Đàm không bao giờ quên nhắc nhở bản thân mình là sếp của Mẫn Hy, chuyện riêng tư của cấp dưới anh không nên nhúng tay vào quá nhiều, hỏi thêm vài câu cũng là vượt quá giới hạn cho phép.

Ngón áp út của cô vẫn còn trống, trong mấy tháng qua, mỗi khi tổ chức một cuộc họp video cô đều không đeo nhẫn cưới.

Cô từng nói ngày nào không muốn đeo nhẫn nữa chính là lúc cô muốn ly hôn.

Dư Trình Đàm không chắc khẩu vị cà phê của cô có vì cảm xúc trong mấy tháng qua mà thay đổi hay không, anh không tùy tiện pha theo sở thích của cô trước đây, vì vậy cẩn thận hỏi: Khẩu vị vẫn giống như trước chứ?”

Không giống nữa.

Mẫn Hy cười nói: “Không thêm đường cũng không thêm kem tươi, hương vị nguyên bản là được.”

Dư Trình Đàm lấy lại đường và kem tươi đã chuẩn bị sẵn, trực tiếp rót cho cô một tách cà phê.

Gọi cô đến đây vì có một dự án giao cho cô, “Dự án tại Khoa học kỹ thuật Thịnh Thời đã kết thúc chưa?”

Mẫn Hy: “Ừm, nhiều nhất sẽ tổ chức một cuộc họp nữa.”

Dư Trình Đàm không bao giờ vòng vo với cô: “Có một dự án xe địa hình năng lượng mới muốn giao cho em. Thời gian tương đối eo hẹp, em có thể phải làm thêm giờ.”

Mẫn Hy cầu còn không được: “Tăng ca cũng tốt, hiện tại một mình về nhà cũng không có việc gì làm.”

Dư Trình Đàm đưa cho cô ấy dự án này để cô không có thời gian nhàn rỗi, sẽ không nghĩ về nó nữa, cuộc sống sau khi ly hôn còn khó khăn hơn cả chiến tranh lạnh.

Nhưng Mẫn Hy lại lo lắng: “Với tình trạng hiện tại của em, kế hoạch em đưa ra có thể không thực hiện được.” Xe địa hình cần có cảm giác mạnh mẽ, mặc dù bây giờ cô rất sung sức nhưng trong lòng lại thiếu năng lượng.

Không có tinh thần có thể ảnh hưởng đến sự sáng tạo.

Dư Trình Đàm nói với cô đừng lo lắng: “Chiếc xe này còn một chặng đường dài phía trước. Rất vất vả năm nay mới được đưa ra thị trường. Tình trạng của nó còn không tốt bằng của em.”

Mẫn Hy mỉm cười và quyết định tiếp nhận dự án: “Vậy thì em sẽ cố gắng hết sức.”

Cô cầm tách cà phê nguyên chất lên uống, có vị đắng nồng.

Sau khi xác nhận tối nay ăn tối với Phó Ngôn Châu, cô nhìn thấy thông báo trong nhóm làm việc, nhắc nhở mọi người tối nay tham gia team building, nhớ tham gia đúng giờ.

Kỳ thật mấy ngày trước cô cũng chú ý tới tin tức trong nhóm, không biết là chưa nghĩ tới hay là bận tâm chuyện ly hôn, bất ngờ bỏ qua việc này.

“Dư tổng, em muốn xin nghỉ phép với anh, tối nay em sẽ không tham gia team building, em còn có hẹn ký giấy thỏa thuận ly hôn.”

“Không sao, em cứ bận việc của mình đi.”

Dư Trình Đàm muốn an ủi cô vài câu, nhưng đến miệng lại không nói được lời nào.

Anh dùng thìa khuấy đều cà phê, khuấy vài lần mới phát hiện hương vị cà phê của mình đang thay đổi theo cô, ly cà phê trước mặt cũng không thêm gì nên không cần khuấy.

Đặt thìa cà phê xuống, anh hỏi cô: “Mẫn Hy, em có nghĩ đến việc trở lại ngành tài chính không?”

Mẫn Hy uống cà phê, lắc đầu: “Chưa nghĩ tới, hiện tại rất tốt.”

Sau khi ly hôn thì ở đâu cũng vậy.

Sẽ không bởi vì phải xa Phó Ngôn Châu mà nhớ anh.

Trong khi uống cà phê, cô đã tìm hiểu sơ qua về dự án ô tô.

Cần phải tiếp nhận vào tuần tới, Dư Trình Đàm đã cho cô đủ thời gian giải quyết vụ ly hôn.

Cô hẹn với Phó Ngôn Châu lúc 6 giờ tại nhà hàng mà họ thường hay đến, trước khi tan sở, Mẫn Hy lấy gương trang điểm ra, trang điểm lại một chút, cô không thay quần áo, vẫn mặc quần tây, áo sơ mi trắng, bộ quần áo giống với ngày lĩnh chứng hôm đó.

Trước khi xuất phát, cô nhắn tin cho Phó Ngôn Châu: [Bây giờ em đi qua đó.]

Phó Ngôn Châu nhanh chóng phản hồi cô: [Em qua đây đi.]

Anh đã tới rồi.

Anh biết hôm kia Mẫn Hy đã từ Paris trở về, nhưng mãi không đợi được cô về nhà. Tối hôm ấy anh vẫn đợi đến khi trời gần sáng, không phải cố tình đợi mà là không ngủ được. Đầu óc tỉnh táo nhớ được rằng trong những ngày tháng cô rời đi, anh nợ cho cô ngủ lên cánh tay mình cả đêm tổng cộng bốn mươi sáu lần. 

Lúc Mẫn Hy đến, Phó Ngôn Châu đang cúi đầu lật xem menu đồ ăn, cả người tựa vào ghế trông lạnh lùng xa cách, hôm nay anh và cô mặc quần áo cùng màu, đều là quần tây đen và sơ mi trắng.

Cảm nhận được phía trước có bóng dáng đang tới gần, Phó Ngôn Châu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khóa chặt vào dáng hình ấy.

Mẫn Hy hào phóng cười cười: “Chờ lâu rồi chứ.”

Biết cô thích ăn món nào trong nhà hàng này, anh đã sớm gọi xong, Phó Ngôn Châu đóng menu lại, “Anh cũng vừa mới tới.”

Anh tỏ vẻ không biết: “Em về từ khi nào vậy?”

Mẫn Hy đặt túi sang một bên, trả lời: “Ngày hôm kia.”

Cô nhìn ly nước trên bàn, không nhìn anh nữa, mấy tháng nay đã cố gắng xây dựng phòng tuyến tâm lý, vừa rồi khi ánh mắt đầu tiên thấy anh, tất cả lại sụp đổ.

Không có khẩu vị, cũng không biết làm thế nào để cùng nhau ăn xong bữa ăn này.

Phó Ngôn Châu chủ động tìm lời để nói: “Bố đã tìm anh nói chuyện.”

Mẫn Hy gật đầu, bây giờ cô đã không còn tò mò nội dung cuộc trò chuyện giữa họ nữa, có lẽ bố và Phó Ngôn Châu sẽ có chủ đề chung hơn. Cả hai đều là liên hôn, đều không yêu vợ mình, đều cố gắng chịu trách nhiệm về cuộc hôn nhân.

“Bây giờ em sống ở đâu?”

“Em ở chung cư.”

Thời gian đợi món ăn được đưa lên dài như
thời gian đợi lời tỏ tình được hồi đáp, nhưng đứng đống lửa ngồi đống than, ánh mắt Mẫn Hy liếc thấy anh vẫn đeo nhẫn cưới trên ngón áp út, chiếc nhẫn kia là do cô mua, trước ngày lĩnh chứng cô có đi dạo vài tiệm trang sức, mãi mới chọn được một chiếc vừa hợp ý cô lại vừa hợp với khí chất của anh.

Sau khi ly hôn, chiếc nhẫn này không biết sẽ bị anh vứt ở xó nào, chờ đến khi tái hôn, những thứ này rồi cũng trở thành đồ bỏ đi.

Cô đưa tay ra: “Trả lại nhẫn cho em đi.”

Phó Ngôn Châu trầm mặc vài giây, “Em lấy cũng không dùng gì đến.”

Mẫn Hy nhìn vào mắt anh, đụng phải đôi đồng tử lạnh nhạt thâm sâu ấy, cô cố chấp muốn mang nhẫn đi, “Anh giữ cũng không dùng gì đến. Nhẫn cưới khác với những món quà khác, ly hôn xong cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Cái em mua em mang đi, của anh mua em sẽ để lại.” 

Ba chiếc nhẫn kim cương đều ở trong túi của cô, sau này cũng sẽ không đeo nữa, cô không có ý định lưu lại.

Ngón tay phải nắm lấy nhẫn cưới Phó Ngôn Châu dừng lại, mười mấy giây sau mới tháo nhẫn xuống. Kể từ khi hứa với cô sẽ đeo nhẫn thường xuyên, trong gần hai năm, chiếc nhẫn chưa bao giờ rời khỏi tay anh.

Mẫn Hy nhận lấy chiếc nhẫn, trên đó vẫn còn nhiệt độ cơ thể anh, cô cất chiếc nhẫn vào trong túi, trả lại ba chiếc nhẫn kim cương kia cho anh, và cả một tấm thẻ đen anh đưa cho cô sau khi kết hôn.

Thẻ đen cô chỉ sử dụng một vài lần, mỗi lần quẹt thẻ này đều là để cho anh biết cô đang ở đâu.

Những ngày đó là khi mới lĩnh chứng, cảm giác như mới chỉ là ngày hôm qua.

Đồ ăn vẫn chưa được mang lên.

Hôm nay tới đây để ký đơn ly hôn, ký sớm hay ký muộn cũng không khác là bao, Mẫn Hy lấy tờ đơn từ trong túi ra, đưa nó cùng bút cho anh.

“Giống với bản đã gửi đến hòm thư của anh trước đó, anh xem lại điều khoản đi.”

Phó Ngôn Châu chỉ nhìn chằm chằm vào mấy chữ lớn trên đơn ly hôn, anh đã nhận được bản thỏa thuận ly hôn này từ sớm, là email chưa đọc duy nhất trong hòm thư của anh.

Việc đã đến nước này, anh có nói gì cũng không thay đổi quyết định của cô.

Tổng cộng có hai trang điều khoản, anh không đọc, cũng nhìn không vào.

Trang thứ hai cần chữ ký, nơi đó cô đã ký xong.

Số văn kiện anh từng ký không đếm hết được, tên của anh mỗi ngày đều phải ký mấy lần, vậy mà giờ đây việc đặt bút xuống lại thật khó khăn.

Mẫn Hy xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn anh.

Trước kia cuối tuần anh ở nhà tăng ca, cô thích dán sát người lên người anh, cùng anh đọc văn kiện, nhìn dòng chữ kí rồng bay phượng múa của anh hằn qua mặt lưng giấy. Đôi khi cô còn cố tình cầm bút giả vờ muốn giúp anh ký, anh đành lấy bút của cô, giữ chặt cô vào lòng không để cô lộn xộn…

Chiếc ly trên bàn là nước chanh, cô bưng lên uống vài ngụm, chua chát.

Đầu bút của Phó Ngôn Châu cuối cùng cũng rơi xuống trang giấy, duyên phận vợ chồng với cô đến hôm nay là kết thúc.

“Sau này, em có dự định gì không?”

Sẽ tiếp tục liên hôn, hay chọn kết hôn với người mình yêu?

Mẫn Hy không nói nên lời, lắc đầu.

Không có ý định gì.

Trước tiên phải quên anh đi đã.

Phó Ngôn Châu đưa mấy phần thoả thuận đã ký cho cô, còn anh không giữ lại bản nào.

Bữa ăn cuối cùng, đồ ăn không có chút mùi vị gì.

Trở lại biệt thự, Phó Ngôn Châu ngồi trong xe một hồi, mãi cho đến khi có người gõ cửa sổ xe anh.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

Anh hạ cửa xe xuống.

Hứa Hướng Thanh thở dài, bà đã đến từ lâu, đỗ xe cạnh xe anh mà anh cũng không chú ý tới.

Nghe nói tối nay anh sẽ ký đơn ly hôn, bà không yên tâm, qua đây thăm con trai. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng để cho bọn họ lo lắng, cho dù ly hôn cũng là tự mình xử lý tất cả mọi chuyện một cách thích hợp.

Điểm này, anh đặc biệt giống bố, bất kể gặp phải chuyện gì cũng tự mình giải quyết.

Sau khi vào nhà, Hứa Hướng Thanh rót cho con trai một ly nước: “Mẹ biết bây giờ con không muốn nghe bất cứ lời cằn nhằn nào, nhưng có một chuyện mẹ vẫn muốn tìm hiểu.”

Phó Ngôn Châu không có bất kỳ sự thiếu kiên nhẫn nào: “Mẹ cứ nói.”

“Hôm nay mẹ Mẫn Hy đã hẹn gặp mẹ, mẹ với cô ấy trò chuyện mấy tiếng đồng hồ. Mẫn Hy nói ly hôn là ý của con bé, là con bé kiên quyết muốn ly hôn, còn con thì nói rằng là con muốn ly hôn. Chuyện này không liên quan đến vấn đề nguyên tắc, ly hôn không trở mặt, điều đó có nghĩa là vẫn còn tình cảm, cả hai đều muốn bảo vệ nhau. Vậy mà vẫn ly hôn, con không thấy hối tiếc sao?”

Phó Ngôn Châu uống nước, một lát sau mới nói: “Là con muốn ly hôn, cô ấy đang bảo vệ con.”

Hứa Hướng Thanh lại thở dài lần nữa: “Mẹ không biết rốt cuộc hai đứa gặp phải vấn đề gì, mẹ chỉ nói cho con biết một câu, nếu như không nỡ, nếu như con cũng biết vấn đề nằm ở đâu, hãy cố gắng giải quyết, đừng đem sự tiếc nuối trong cuộc hôn nhân này bù đắp cho cuộc hôn nhân tiếp theo, đối tốt gấp đôi với người tiếp theo, đến đoạn tình cảm sau này mới học được cách làm thế nào để bao dung. Cuối cùng không chỉ là Mẫn Hy khó lòng buông bỏ, chính con cũng sẽ khó mà buông bỏ được”

Bà vỗ vai con trai: “Mẹ về đây.”

Hứa Hướng Thanh cầm túi xách rời đi, đi đến trong sân bà lần lượt nhắn tin cho chồng và anh trai: [Đừng quở trách thằng bé nữa, để nó tự mình suy nghĩ rõ ràng.]

Hứa Hướng Ấp: [Muộn rồi, nửa phút trước anh vừa mới gửi tin nhắn.]

Hứa Hướng Thanh: “…”

[Anh thu hồi lại còn kịp đấy.]

Hứa Hướng Ấp: [Thằng bé không phải đứa trẻ ba tuổi, còn không được nói sao?]

Phó Ngôn Châu đang xem tin nhắn của cậu, cậu không dạy dỗ, chỉ có một câu ngắn ngủi: [Tháng sau “Bội Thanh Ngữ” được niêm yết trên thị trường.]

Bội Thanh Ngữ chính là loại dầu gội kiềm dầu mà anh đầu tư để tặng cho Mẫn Hy.

Phó Ngôn Châu trả lời cậu: [Con biết.]

Hứa Hướng Ấp: [Trước kia con và Mẫn Hy cãi nhau rồi chiến tranh lạnh, ở nhà cậu cả ngày, nếu cậu đoán không lầm, cả ngày đó là con đều ngồi đợi con bé gọi điện thoại đến. Hôn nhân không dễ dàng gì.]

Phó Ngôn Châu hiểu ý cậu, ý bảo anh đừng dễ dàng ly hôn.

[Ý Mẫn Hy đã quyết, thỏa thuận ly hôn tối nay cũng đã ký.]

Anh lại nhờ cậu: [Sau này cho dù là hợp tác với bên Mẫn Đình, hay dự án của công ty Mẫn Hy, có liên quan với công ty của cậu, cậu cứ coi như con và Mẫn Hy chưa từng ly hôn, tất cả đều ưu tiên họ trước.]

Anh vừa gửi đi, tin nhắn của Mẫn Hy đã gửi đến: [Làm phiền anh nhờ dì hoặc nhân viên đóng gói tất cả mọi thứ của em, hôm nào em sẽ cho người qua lấy.]

Phó Ngôn Châu: [Em không về ư?]

Mẫn Hy: [Không về nữa.]

Phó Ngôn Châu nghĩ đến cảnh cô vừa mới chuyển tới, đồ đạc của cô rất nhiều, chiếm hết tất cả không gian riêng tư của anh, ngay cả thư phòng riêng của anh cũng có mấy chồng sách của cô.

Tất cả các món đồ, khi ấy cô không cần bất cứ ai giúp đỡ, tự mình sắp xếp.

Họ của khi ấy đã nghĩ rằng sẽ sống ở đây với nhau cả đời.

Một lúc lâu sau, cô lại gửi một tin nhắn khác: [Cảm ơn anh hai năm qua đã bao dung với em.]

Phó Ngôn Châu: [Trước kia anh đã hứa với em, đặt tất cả các yêu cầu của em lên hàng đầu, sau khi ly hôn vẫn sẽ vậy. Muộn rồi, em đi ngủ sớm đi.]

Sáng hôm sau, họ đến cục dân chính như đã hẹn.

Mẫn Hy đeo kính râm, chào anh, giọng mũi rất nặng.

Lúc từ Cục dân chính đi ra, Mẫn Hy nâng kính râm lên, đầu ngón tay lau đi khóe mắt, sau đó lại đeo kính râm vào. Tài xế lái xe tới đây, “Hy Hy.” Phó Ngôn Châu gọi cô.

Cô dừng lại, quay đầu nhìn anh.

Phó Ngôn Châu đến gần, không nói lời nào, đưa tay ôm cô vào lòng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện