Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Trước giao thừa một ngày, Nam Từ mang thai tuần thứ 20.

Hôm đó, Hoắc Lâm đi cùng với cô đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát, sáng sớm Nam Từ đã bị bác sĩ dẫn đi làm nhiều xét nghiệm và khám tổng quát, may mắn là kết quả mọi thứ đều bình thường.

Bởi vì dạo gần đây Nam Từ thường xuyên vào các trang mạng dành cho các mẹ bỉm sữa, thấy một bài đăng có chút sợ hãi, thế là không yên tâm, lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, con của tôi có vấn đề gì không? Nếu có tin gì xấu thì bác sĩ đừng giấu diếm, cứ nói thẳng.”

Bác sĩ rất bất đắc dĩ, mà không chỉ một mình bác sĩ, mà Hoắc Lâm cũng hết cách.

Anh đứng phía sau cô, hai tay đặt lên bả vai Nam Từ, chủ động mở miệng:

“Xin lỗi, dạo gần đây vợ tôi có đọc thấy vài tin tức không tốt, cho nên hay lo lắng. Em bé hoàn toàn khỏe mạnh đúng không bác sĩ? Còn vợ tôi thì sao? Có phải cũng rất tốt không?”

So với việc Nam Từ lo lắng cho em bé, thì Hoắc Lâm càng để ý đến sức khỏe của Nam Từ hơn.

Dù sao phụ nữ mang thai rất vất vả và yếu ớt, anh không thể chuyện gì xảy ra với cô được.

Bác sĩ nghe Hoắc Lâm xong, gật gật đầu: “Đúng vậy, tất cả đều rất tốt, thường thì phụ nữ mang thai trong giai đoạn này hay mắc bệnh thiếu
máu hoắc là tiểu đường thai kỳ, nhưng vợ của ngài Hoắc lại hoàn toàn không có những triệu chứng bất thường, dinh dưỡng cũng được bổ sung rất cân đối.”

Ngược lại Hoắc Lâm tin tưởng lời này, dù sao so với ba tháng trước, thì bây giờ Nam Từ đã ổn hơn rất nhiều. Ăn gì cũng không cần tốn sức, không cần dỗ, nếu cô thèm món gì thì sẽ tự mình đưa ra yêu cầu.

Có vài lần, anh bị cô lay dậy lúc nửa đêm, anh mở đèn ngủ lên nhìn cô một cái, phát hiện cô đang ôm cánh tay anh, mặt mày đáng thương nhìn anh.

“Hoắc tiên sinh, em muốn ăn mì lạnh, loại mà được xối tương vừng dầu cay, còn có hành lá ngâm chua nữa…”

Hoắc Lâm đương nhiên đáp ứng hết mọi yêu cầu của cô, lúc này xuống giường định đi mua cho cô.

Nhưng Nam Từ cũng không phải nhao nhao muốn đi cùng, chỉ nói để anh đi một mình buồn, nên muốn đi cùng với anh.

Mới đầu Hoắc Lâm không chịu, nhưng mới nói vài câu thì miệng Nam Từ bắt đầu vểnh lên như sắp khóc, từ lúc cô mang thai, cảm xúc cực kỳ không ổn định, anh hoàn toàn không dám nói gì quá nặng nề, chỉ có thể đáp ứng cô.

Sau đó anh chở cô đi, cũng may mắn là cửa tiệm mở 24 giờ, anh xuống xe đi


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện