*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Nam Từ nghe thấy giọng nói của Hoắc Lâm, cả người đều ngơ ngẩn.
Cô chưa từng lưu số điện thoại của Hoắc Lâm, càng không bao giờ nói số điện thoại của mình cho anh biết, cho nên rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao số điện thoại của Hoắc Lâm lại nằm trong phím tắt #1 của cô?
Chẳng lẽ đêm đó tại biệt thự của anh, lúc cô ngủ anh đã trộm gài số điện thoại của anh lại?!
Nghĩ tới đây, Nam Từ không ngừng nhớ lại lần đầu cô mày mò điện thoại, có tải mấy phần mềm chụp ảnh, cô lại còn tự sướng chụp với tai mèo tai thỏ… Còn làm những điệu bộ đáng yêu nữa chứ…
Không thể nghĩ nổi nữa, Nam Từ kịp thời dẹp những suy nghĩ bát nháo qua một bên, hít sâu một hơi, mở miệng: “Hoắc tiên sinh?”
Hoắc Lâm ở bên kia cười cười, giống như là sự vui vẻ thật sự phát ra từ đáy lòng.
“Sao bây giờ lại ngoan vậy? Bộ dạng giơ nanh múa vuốt lúc nãy đâu rồi?”
Hai mắt Nam Từ trừng lớn.
Anh nghe thấy được!
Cô còn cho là mình nhấn nút ghi âm, lại không ngờ lại chính là nhấn số điên thoại của anh, mà anh lại không trực tiếp cúp máy, cứ nhứ vậy kiên nhẫn nghe tiếp!
Nam Từ khẽ cắn môi, thần kinh căng đến mức không chịu được nữa.
Hoắc Lâm là người cực kỳ nguy hiểm, trước đó cô vô tình gặp phải anh, biết toàn bộ con người thật sự của anh, hoàn toàn có sự bài xích đối với anh.
Cô chỉ muốn tránh xa khỏi anh, cũng muốn cho anh biết, cô chỉ là một cô bé đáng thương, cực kỳ yếu đuối, cho nên mới giả vờ bày ra bộ dáng mỏng manh.
Mục đích của cô là muốn anh thấy cô không có gì ngoài bộ dáng yếu đuối đáng thương, anh nên quên cô đi thì hơn.
Có thể kế hoạch của cô không như mong đợi, anh cũng đã nghe được đoạn cô phản kích Lưu Lâm Lâm.
Anh có lẽ sẽ cảm thấy cô chính là một người không trong ngoài không giống nhau, bằng mặt mà không bằng lòng?
Nếu như Hoắc Lâm thật sự để ý đến hình tượng bên ngoài của bản thân, không muốn để người khác biết được bộ mặt thật của mình, vậy thì cô có lẽ bị anh nhắm làm mục tiêu để dạy dỗ?
Càng nghĩ càng loạn, cuối cùng, Nam Từ vô thức muốn đấu với anh tới cùng.
Mặc dù không thấy người đối diện, nhưng cô vẫn cố giả dạng làm bộ bình tĩnh, nói: “Sao? Ngài muốn gì?”
Hoắc Lâm không hề bực bội bởi giọng điệu của cô, anh nhẹ nhàng nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì cô là người chủ động gọi điện thoại cho tôi trước mà?”
“Ngài biết rõ chuyện gì xảy ra mà!”
Nam Từ cắn răng, trong lòng không ngừng mắng anh, rõ ràng anh lén lưu số điện thoại của anh vào phím tắt trong điện thoại cô, bây giờ dựa vào cái gì mà nói như vậy!
Sau đó cô không muốn lãng phí miệng lưỡi với anh, dừng một chút, rồi mở miệng:
“Chuyện lần này là do tôi
không kiểm tra, tôi nhận lỗi. Nhưng chúng ta coi như huề nhau, tôi biết bí mật của ngài, ngài biết bí mật của tôi. Chi bằng chúng ta coi như bị mất trí nhớ đi, quên những chuyện này, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Đầu bên kia, Hoắc Lâm nghe xong, lông mày hơi nhướng.
“Cô đang uy hiếp tôi?”
“Không phải uy hiếp, mà là giao dịch.”
Nam Từ mấp máy môi, cố gắng để giọng nói mình thật bình tĩnh, nhưng trái tim cô đã nhảy lên tận cổ họng rồi.
“Tôi biết ngài sợ tôi nói chuyện lúc trước ra khiến hình tượng kinh doanh của ngài bị đổ vỡ. Chuyện ngày hôm nay ngài đã bắt được thóp của tôi, thì coi như chúng ta đều nắm được điểm yếu của đối phương, nên tôi muốn mỗi người lùi một bước, không nên làm phiền cuộc sống của nhau, được chứ?”
Nam Từ cảm giác thái độ của mình đã hết sức thành khẩn, nhưng không ngờ Hoắc Lâm nghe xong lại nhẹ giọng cười gằn một tiếng.
Giống như đang vui vẻ, lại giống như đang chế giễu cô chỉ là một cô nhóc không biết tự lượng sức mình, lại dám đàm phán với anh.
Giọng của anh truyền tới từ đầu bên kia, có chút lười biếng, lại có chút đùa giỡn.
“Vậy cô cứ tự nhiên nói ra.”
“…”
“Chỉ là tôi rất ghét bị người ta uy hiếp.”
“…”
“Cho nên nếu cô phạm sai lầm, thì nhớ lần trước tôi nói gì không? Làm sai thì phải bị phạt.”
Anh cố ý dừng một chút, lúc mở miệng, giọng nói của anh rất trầm thấp êm tai mặc dù cách mấy ngàn vạn cây số:
“Ngoan, chờ tôi về phạt cô.”
~
Sau khi cúp điện thoại, Nam Từ vẫn chưa hoàn hồn.
Câu cuối cùng Hoắc Lâm nói có phải là uy hiếp cô không?
Sao cô lại cảm thấy trong giọng nói của anh nghe vừa mập mờ vừa thân mật?
Đáng sợ nhất là sau khi cúp máy, trong đầu cô lập tức xuất hiện gương mặt Hoắc Lâm, khiến cô bị hù dọa.
Cô chắc chắn điên rồi, suy nghĩ Hoắc Lâm đối với cô…
Sau khi vứt bỏ những suy nghĩ lung tung của bản thân, cô vội vàng sửa sang khăn tắm trên người mình, khoác túi xách, chuẩn bị rời đi.
“Không sao chứ?” Chu Khởi hỏi.
Nam Từ lắc đầu: “Không sao, lúc nãy quên