*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Cuộc sống sinh hoạt của Nam Từ hoàn toàn yên ổn, ngoại trừ việc học hàng ngày, mỗi tối đều điện thoại trò chuyện với Hoắc Lâm, thì cô hoàn toàn không bị những thứ khác quấy rầy.
Kể cả người nhà họ Nam.
Có lẽ sự uy hiếp của Hoắc Lâm có tác dụng, hoặc là anh đã nói gì đó với Nam lão gia tử, cho nên dù như thế nào thì bọn họ cũng bỏ qua cho cô, điều này cũng khiến Nam Từ cảm thấy vui vẻ.
~
Tối hôm đó, cô như thường lệ sau khi tắm, ôn tập nội dung bài học hôm đó, tiếp đó sẽ dành chút thời gian chuẩn bị nhận cuộc gọi từ Hoắc Lâm.
Nhưng chuyện không ngờ là anh lại không gọi điện thoại cho cô như đã hẹn.
Nam Từ cảm thấy có chút kỳ quái, cô nhìn đồng hồ treo tường.
Đã mười giờ rưỡi tối, bình thường lúc này bọn họ đã trò chuyện xong, sao hôm nay còn chưa bắt đầu nữa?
Cô nghĩ nghĩ, nhắn cho anh một biểu tượng.
Biểu tượng cô nhắn có hình con thỏ, hai tai vểnh lên, gương mặt đỏ bừng, phía trước là một cánh cửa, còn nó giống như đứng ở đằng sau vịn cửa, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.
Bên cạnh còn có kèm theo mấy kiểu chữ hoạt hình: Có đó không?
Cái loại biểu tượng này cô cũng ít khi dùng, cô thường dùng nhất là gói biểu tượng cảm xúc có sẵn trong máy.
Nhưng có một lần lúc nói chuyện phiếm với Hoắc Lâm, cô không cẩn thận gởi cho anh cái biểu tượng con thỏ, Hoắc Lâm lập tức nhớ kỹ. Sau này chỉ cần cô gởi những cái biểu tượng cảm xúc đơn giản có sẵn trong máy, anh sẽ lập tức hỏi tại sao không gởi con thỏ kia.
Nam Từ không hiểu nổi, hỏi anh tại sao lại bắt buộc phải là biểu tượng con thỏ anh mới chịu.
Lúc đó anh còn nhắn trở lại: Vì tôi thích thỏ.
Nam Từ: “...”
Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện gì quá lớn lao, cô chỉ tiện tay, còn anh thì thích xem, cho nên một thời gian sau cô dùng quen tay, bây giờ nói chuyện với ai cũng dùng biểu tượng con thỏ.
Đại khái qua hai mươi phút sau vẫn không thấy anh trả lời lại.
Nam Từ có chút buồn ngủ, không biết có nên tiếp tục chờ hay không.
Đúng lúc này, Hoắc Lâm bỗng nhiên điện thoại tới.
Nam Từ hơi bất ngờ, anh điện thoại chứ không dùng video call.
Tiếp đó, cô nhấn nút nhận máy.
“Alo?”
Hoắc Lâm ở bên kia không trực tiếp lên tiếng.
Cũng không biết có phải anh đang đứng ở ngoài hay không, trong ống nghe còn có cả tiếng gió truyền tới, còn có cả tiếng thở dài, có vẻ như anh đang hút thuốc.
Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng thăm dò: “Hoắc Lâm?”
“Ra
ngoài.” Anh nói.
Nam Từ sững sờ: “Hả?”
“Tôi đang đứng trước cổng trường em.”
Nam Từ nhìn đồng hồ: “Khuya lắm rồi, mà bảo vệ chắc chắn đã khóa cổng rồi, anh...”
Hoắc Lâm trầm giọng chặn cô: “Tôi gọi điện thoại cho giáo viên phụ trách rồi, bọn họ sẽ để em ra ngoài.”
“Nhưng mà...”
“Tôi muốn gặp em.” Giọng nói của anh rất nặng nề, không để cô cự tuyệt, “Ngay lập tức.”
~
Thời tiết bên ngoài cực kỳ lạnh, đang là mùa đông giá rét, tuyết lại rơi, cô là người phương nam nên lúc không cần ra khỏi cửa thì cô sẽ không ra, đừng nói chi đến nhiệt độ xuống thấp về ban đêm.
Cho nên lúc cô ra ngoài, trên người cô giống như đi ra trận.
Cô bọc ba lớp quần áo, cơ thể thon thả nhỏ nhắn của cô bây giờ giống như một con gấu nhỏ mập mạp, chậm rãi đi ra ngoài.
Cô đi tới trước cổng trường, quả nhiên nhìn thấy Hoắc Lâm đang chờ ở đó.
Hình như là anh tự lái xe tới, bên trong xe cũng không có tài xế.
Anh đứng ở ngoài, cơ thể hơi dựa trước đầu xe, giữa ngón tay kẹp điếu thuốc đã hút được một nửa, giữa không trung lóe lên chút ánh sáng đo đỏ.
Tối nay ánh trăng rất đẹp, vẩy trên mặt tuyết làm phản chiếu cả không gian một màu sắc dịu dàng, giống như một lớp voan mỏng.
Hoắc Lâm đứng ở đằng kia, trên sóng mũi vẫn còn mang gọng kính vàng, tròng kính phản xạ ra ánh sáng nhàn nhạt, không thể thấy được ánh mắt thâm sâu của anh.
Gương mặt anh vẫn khôi ngô tuấn tú, lúc này còn mang theo chút sự hấp dẫn chết người.
Nam Từ nhìn xem, trái tim hơi lạc một nhịp.
Cô chợt nhớ tới mấy ngày trước cô có đọc qua một câu thơ:
[Giữa vẻ đẹp của ánh trăng và màu tuyết, anh là vẻ đẹp còn lại]
Hiện tại Hoắc Lâm đang đứng ở giữa ánh trăng và tuyết phủ xung quang, cô cảm thấy vẻ đẹp trai của anh còn mê hoặc người ta hơn hai loại còn lại.
Nhìn thấy cô ra, anh lên tiếng: “Lại đây.”
Nam Từ kịp phản ứng, đi tới gần anh.