Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Trần Tiến cảm thấy những ngày gần đây anh em bọn họ có thể được ghi danh vào sử sách, khiến anh ta khó tin mình đang sống trong mơ.

Phải biết trước kia anh ta hẹn với gặp mặt với bạn bè, không phải là rảnh rỗi, mà là để thắt chặt tình anh em. Vất vả lắm mới gom hết bốn người ngồi một chỗ nhàn nhã tán gẫu.

Nhưng mấy ngày nay, anh ta liên tục một tuần… Cách một ngày lại hẹn ba người bạn kia gặp mặt, vậy mà bọn họ cũng không phản đối, mà cũng không lỡ hẹn!

Trong nhóm có Hoắc Lâm là người chuyên gia hủy hẹn vào phút cuối, nhưng gần đây lại muốn ra ngoài tụ tập nhiều hơn, dành nhiều thời gian vui chơi với bọn họ.

Trần Tiến đi đến trước mặt Hoắc Lâm, đưa cho anh một ly rượu, nói: “Hiếm khi thấy cậu nể mặt tớ tới đây, tớ cảm thấy khó tin quá.”

Hoắc Lâm nhận ly rượu, hững hờ đáp: “Vậy lần sau tớ từ chối nhé?”

“…” Trần Tiến bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, “Nè, có phải dạo gần đây bảo bối nhà cậu bận rộn lắm đúng không, nếu không thì sao cậu có thời gian rảnh rỗi tới tụ tập với bọn tớ.”

Chu Khởi ở một bên thay Hoắc Lâm lên tiếng: “Tiểu Nam Từ gần đây đang tập trung ôn thi đúng không? Hình như còn chưa đầy một tháng nữa là thi đại học rồi.”

Hoắc Lâm vuốt thành ly rượu, không lên tiếng.

Trần Tiến nhìn thấy, làm như phát hiện ra gì đó, mau nói: “Hoắc tam, không phải tớ đã nói cậu, mặc dù cô gái này là người mà cậu luôn tìm kiếm bao lâu nay, nhưng cậu phải chung đụng bình thường một chút, chừa cho người ta chút không gian, cũng là chừa cho cậu một chút không gian đúng không? Duy trì cảm giác thần bí và mới mẻ thì tình yêu mới lâu dài được.”

Hoắc Lâm lành lạnh liếc mắt nhìn anh ta: “Cậu nói duy trì cảm giác thần bí và mới mẻ, vậy sao cậu vẫn chưa có mối tình nào lâu dài vậy?”

Trần Tiến nghẹn họng, Chu Khởi ở bên cạnh cười sảng khoái, ngay cả Thẩm Mộ Ngạn cũng cong môi cười một cái.

“Thì tớ chưa gặp được người khiến tớ rung động nên chưa lâu dài được thôi.” Trần Tiến cố gắng bào chữa cho bản thân, “Nếu tớ gặp được một cô gái khiến tớ yêu ngay từ ánh nhìn đầu tiên, thì nhất định chuyện tình của tớ còn ngọt ngào hơn các cậu nữa đó.”

Hoắc Lâm cũng không quan tâm, đáp qua loa: “Được, tớ chờ.”

Trần Tiến: “…”

Trần Tiến vừa uống rượu, vừa lầm bầm: “Anh em cái gì chứ.”

Mọi người đều biết anh ta nói nhảm, nên cũng không thèm phản ứng.

Ngược lại, Chu Khởi nhìn Hoắc Lâm một chút, chủ động mở miệng hỏi: “Hoắc tam, cậu đang suy nghĩ nên tặng quà tốt nghiệp gì cho Nam Từ hả?”

Hoắc Lâm hơi nhướng mày: “Sao cậu biết?”

“Nhìn biểu hiện của cậu là biết ngay.” Chu Khởi hờ hững nói, sau đó giống như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Thẩm Mộ Ngạn, hỏi: “Tớ thấy mỗi lần cậu tặng quà cho bạn gái, thì cô ấy lúc nào cũng vui, cậu chọn thế nào? Dạy cho Hoắc tam thiếu một chút kinh nghiệm đi.”

Thẩm Mộ Ngạn chỉ nhàn nhạt đáp: “Hợp ý.”

~

Thời gian trôi qua nhanh như chớp, xuân đi hạ
đến, chớp mắt một cái đã đến tháng sáu.

Ngày thi, Nam Từ xuất phát từ nhà Hoắc Lâm. Sáng sớm dì giúp việc còn nấu một bữa sáng, mê tín thêm trứng gà và lạp xưởng.

Ban đầu Hoắc Lâm nhìn thấy lạp xưởng có chút không thích, nhưng thấy Nam Từ vui vẻ thì anh cũng không nói gì thêm.

Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Lâm tự mình đưa cô đến trường thi.

Tới trước cổng trường thi, anh cũng không làm mất thời gian của cô, khẽ hôn lên trán cô rồi nói: “Không cần căng thẳng quá, thi tốt hay tệ không quan trọng, hiểu chưa?”

Nam Từ bĩu môi, có chút phàn nàn: “Có ai như anh không, trước khi thi mà nói kiểu không may mắn như vậy đó.”

Hoắc Lâm bị cô chọc cười: “Rồi rồi, vậy em phải cố lên, thi đậu nguyện vọng một.”

Nam Từ cười ngọt ngào với anh: “Vâng.”

Hoắc Lâm đưa tay nhìn đồng hồ, nói: “Vào trường thi đi em, chiều nay anh phải đi công tác, chiều mai em thi xong môn cuối thì anh sẽ đến đón em. Ngày hôm nay và sáng mai anh đã dặn dò lái xe đưa đón em rồi, thi xong thì trực tiếp về thẳng nhà anh.”

Nam Từ ngoan ngoãn gật đầu.

Sau khi xuống xe, Nam Từ nhanh chóng cảm nhận được một cỗ sóng nhiệt ập vào người, cô còn tưởng mùa hè ở phía Bắc sẽ đỡ nóng hơn phía Nam, nhưng lúc này mới tháng sáu mà nhiệt độ đã sớm hơn 30 độ rồi.

Nam Từ mặc một cái váy màu trắng, mà làn da cô cũng trắng nõn, cho nên cực kỳ nổi bật giữa các thí sinh. Không chỉ các thí sinh nhìn cô, mà ngay cả phụ huynh cũng có vài người nhìn cô chăm chú.

Còn có người cầm máy quay phim quay Nam Từ.

Ngược lại Nam Từ không để ý những cái này, bởi vì từ nhỏ cô làm vai phụ đã quen rồi, cho nên không ngờ mình lại bị chụp hình, lúc này cho dù cô có nhận ra ánh mắt của mọi người thì cũng không quan tâm lắm.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người ôm lấy bả vai cô, che chắn cho cô.

Tiếp đó, người đó quay đầu lại nói với người quay phim: “Quay cái gì mà quay? Có biết tự ý quay phim người khác khi chưa được phép là phạm tội quấy rối không hả?”

Nam Từ ngẩn người, ngẩng đầu lên quả nhiên thấy người đứng cạnh mình chính là Tần Dư.

Cô vội vàng hất bàn tay đang đặt trên bả vai cô, nhíu mày, hỏi anh ta: “Anh cũng thi ở đây hả?”

Hôm nay Tần Dư ăn mặc rất gọn gàng sạch sẽ, quần jean áo sơ mi trắng, lại cộng thêm vẻ đẹp trai của anh ta càng khiến toàn 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện