*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Đáy lòng Nam Từ dấy lên một tia bất an, nhưng không giống như sự e ngại trước kia.
Bởi vì cô biết, người đàn ông này có làm cái gì thì tuyệt đối sẽ không làm tổn thương cô.
Nhờ suy nghĩ này, nên cho dù anh có hù dọa cô, thì cô cũng có thể ổn định được tâm tình.
“Hoắc Lâm.”
Nam Từ nắm chặt tay anh, nghiêm túc ngước mắt nhìn anh.
“Tần Dư chỉ là một người xa lạ em chỉ gặp qua vài lần, thậm chí hắn đã từng làm hại em, cho dù hắn có lý do gì đặc biệt, thì em chắc chắn sẽ không quên chuyện đó. Anh nghĩ một người như vậy thì sẽ có lý do gì để em phản bội tình cảm của anh?”
Hoắc Lâm lẳng lặng nhìn cô nửa ngày, nói: “Thì sao? Em vội vàng phủi sạch quan hệ với hắn vì sợ anh làm chuyện gì với hắn sao?”
Ánh mắt anh hơi lạnh, giọng điệu nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng lại mang theo khí thế bức người.
Nam Từ thật sự rất bất đắc dĩ, cô chưa từng yêu đương, trước kia hầu như chỉ chứng kiến thấy phụ nữ ghen, còn đàn ông thì dỗ dành.
Cô không ngờ lần đầu tiên thấy một người đàn ông ghen đến thế, mà chuyện này lại xảy ra với cô.
Hơn nữa lại là người cực kỳ khó dỗ dành…
Cô nghĩ nghĩ, quyết định nghiêm túc nói chuyện với anh: “Anh nói em để ý hắn, bảo vệ hắn, vậy anh thử so sánh xem hắn có điểm nào đáng giá để em thích, thậm chí là phải bỏ anh.”
“Em sợ anh.” Hoắc Lâm lạnh lùng nói.
Nam Từ sửng sốt một chút, cô quả thật sợ anh, nhưng đó là chuyện lúc trước, chí ít sau khoảng thời gian chung đụng, thì cô không còn bày ra bộ dáng sợ hãi anh nữa.
Nghĩ nghĩ, Nam Từ nhón chân lên, ngẩng cái đầu nhỏ hôn anh một cái.
“Nếu em sợ anh mà em chủ động hôn anh sao?”
Hoắc Lâm vẫn không nhúc nhích, thần sắc lẳng lặng, mở miệng: “Em…”
Nam Từ hoàn toàn không cho anh có cơ hội, lại nhón chân lên lần nữa, hai cánh tay vòng qua cổ anh, sau đó tiếp tục hôn anh.
Nhưng anh quá cao, động tác này khiến cô cực kỳ khổ sở.
Thế là cô nhỏ giọng lầm bầm: “Anh thấp xuống một chút xem nào.”
Lúc cô nói chuyện, cả người cô đều nhướng về phía trước, cái đầu nhỏ nhìn có chút ngốc nghếch lại có chút đáng yêu.
Hoắc Lâm cảm thấy anh uất ức nhiều hơn là tức giận, bị bất ngờ vì cô làm chuyện này, khiến tất cả mọi giày vò đều tan biến.
Trước kia anh còn cảm thấy con thỏ của anh rất ngốc, hiện tại xem ra, cô mới là người đầy thủ
đoạn, nếu không thì sao lần nào cô cũng dễ dàng giải quyết được anh?
Hoắc Lâm cũng không nhịn được nữa, anh hơi thấp người xuống, trực tiếp bế cô lên.
Lần này Nam Từ cực kỳ phối hợp, chủ động dùng hai chân kẹp lấy eo của anh.
Cô lại hôn anh một cái, ôm cổ anh, hỏi: “Còn giận không?”
Hoắc Lâm nhàn nhạt nhìn cô, giống như vẫn còn lạnh lùng, nhưng trong lời nói đã mang theo dấu vết cưng chiều.
“Em có cả một đống biện pháp đối phó với anh.”
Nam Từ cười híp mắt: “Em làm sao đối phó được với anh chứ?”
Nói xong, cô dừng một chút, lại khẽ hôn anh một cái, sau đó nghiêm túc nhìn anh.
“Hoắc Lâm, em yêu anh, mặc dù hiện tại em vẫn chưa hiểu rõ hết ý nghĩa của việc yêu một người là như thế nào, nhưng em biết cho đến bây giờ thì không có một người đàn ông nào giống anh, chiếm vị trí trong lòng em nhiều đến vậy. Em chưa từng yêu bao giờ, anh là người đầu tiên, có lẽ cũng là người cuối cùng em yêu, cho nên em cảm thấy giữa chúng ta nên dành cho nhau sự tin tưởng đúng không?”
Nam Từ lý giải tính cách của Hoắc Lâm, cô biết chuyện lúc nhỏ của anh, nên có chút đồng cảm với anh. Sau này lại biết anh chính là anh trai nhỏ lúc đó, nên phần đồng cảm chuyển thành đau lòng.
Anh bị bỏ rơi nhiều lần, nên muốn cái gì thì sẽ cố hết sức đạt được, nắm chặt hết mức, cho nên chỉ cần một chút xíu uy hiếp cũng khiến anh đánh mất lý trí.
Cô không biết nên làm cái gì để khiến anh yên tâm, nên chỉ có thể từng chút từng chút khiến anh tin tưởng cô.
Cô không tin hơn một năm, hai năm, năm năm, mười tám năm sau anh vẫn như thế.
Như vậy hai người sẽ rất mệt mỏi.
Nam Từ cho là mình đã móc hết ruột gan ra nói, cô cũng hy vọng Hoắc Lâm sẽ nghe lọt tai được một hai điểm.
Nhưng không ngờ, khi anh mở miệng thì trọng điểm lại là…
“Có lẽ cũng là người cuối cùng em yêu?” Hoắc Lâm cười như không cười nhìn cô, “Có lẽ?”
Nam Từ: “…”
Anh nhẹ nhàng cắn bờ