*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Đêm đó sau khi kết thúc bữa tiệc, Nam Từ và Nam lão gia tử tiễn nhóm khách cuối cùng ra về.
Nam lão gia tử vốn đang nhìn cô cười cười nói nói ngoài mặt, chợt có ý vị sâu xa.
“Tiểu Từ, Hoắc Lâm đối xử với con thế nào?”
Nam Từ ngoan ngoãn mỉm cười, gật đầu: “Tốt lắm ạ.”
“Vậy là tốt rồi, tốt rồi…” Nam lão gia tử cầm cây quải trượng trong tay, ngón tay chậm rãi nhịp nhịp lên đầu cây, nhàn nhã hỏi: “Vậy Hoắc Lâm không có ở nhà sao? Ông nội không thấy thằng bé tới.”
Nam lão gia tử muốn hỏi cái gì, Nam Từ đương nhiên hiểu rất rõ.
Thật ra Hoắc Lâm có nói là muốn đến cùng với cô. Chủ yếu là anh sợ có người ghen ghét cô rồi gây chuyện với cô nữa.
Nhưng Nam Từ nhất quyết cự tuyệt.
Một là cô không muốn tất cả mọi chuyện đều dựa vào Hoắc Lâm, hai là cô không muốn mọi chuyện bị làm quá lên.
Nam Châu và mẹ Nam vốn đã coi cô như là cái gai trong mắt bọn họ, cho nên bữa tiệc này không phải là ý của cô, nhưng Nam lão gia tử lại nhiều lần nhắc đến chuyện này, cô từ chối thì cũng không phải lắm.
Vì vậy cô không thể không đến.
Nhưng Nam Châu và mẹ Nam đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng của cô, đứng ở góc độ bọn họ thì nhất định sẽ cảm thấy lần xuất hiện này của cô rất quá đáng. Nếu như hôm nay cô còn mang theo Hoắc Lâm đến, với tính cách của Hoắc Lâm thì anh nhất định công khai mối quan hệ với cô.
Nếu chuyện đó xảy ra thì cuộc sống sau này của cô nhất định sẽ không bình yên nữa, người bên ngoài sẽ thêu dệt nhiều chuyện, mà ngay cả mẹ Nam và Nam Châu chắc chắn sẽ tìm cách kiếm chuyện với cô.
Cô vất vả lắm mới có một cuộc sống mới, nên cô không muốn mọi thứ bị phá vỡ.
Hoắc Lâm ban đầu không nghe lời cô, nhưng sau khi nghe cô giải thích, thì anh cũng dần buông lỏng.
Nam Từ nói với anh: “Anh thử đổi góc độ suy nghĩ mà xem, trước kia anh còn độc thân, mọi người đều cảm thấy anh như một bông hoa trên núi cao, không thể leo tới. Nhưng đột nhiên một ngày các cô gái phát hiện có người hái bông hoa đó chuyển về vườn của mình, hơn nữa người đó lại không xuất sắc ở mọi mặt, thì các cô gái sẽ suy nghĩ thế nào đây? Đương nhiên là đến đập chậu cướp hoa rồi! Coi như em xin anh đó, đừng có khiến em phải có thêm tình địch.”
Anh biết rõ cô chỉ bịa ra mấy lời này, biết rõ cô không muốn anh đi cùng cô, cho nên mới nói tầm bậy tầm bạ, nhưng Hoắc Lâm vẫn không nhịn được nhéo nhéo chóp mũi cô, cười như không cười.
“Càng ngày em càng có rất nhiều ý tưởng đối phó với anh nhỉ.”
Nam Từ thấy chiêu này có tác dụng, nên tranh thủ thời gian lắc lắc cánh tay anh.
“Anh đồng ý rồi đó nhé.”
Tóm lại sau đó Hoắc Lâm cũng đành chấp nhận lý do hoang đường của cô, không đến bữa tiệc với cô.
Nhưng những chuyện này Nam Từ đâu thể nói với Nam lão gia tử, cô nghĩ nghĩ, đáp: “Anh ấy rất bận rộn, mà bữa tiệc này cũng đâu phải chuyện gì lớn, cho nên anh ấy có tới hay không cũng không quan trọng ạ.”
Trong lòng Nam lão gia tử xuất hiện một tia không vui, hiện tại giá trị của Nam Từ đã được nâng lên một bậc mới, sau này sẽ lợi dụng cô được rất nhiều việc.
Mặc dù Hoắc Lâm nói rõ muốn Nam Từ, khiến cho ông có chút bực bội, nhưng sau khi ông suy nghĩ lại một chút, cho dù ông có đặt hy vọng vào Nam Châu, nhưng Nam Châu cũng không thể lay chuyển được Hoắc Lâm.
Hiện tại Hoắc Lâm đã thích Nam Từ, hơn nữa còn hung hăng muốn Nam Từ đến như vậy, có nghĩa cảm giác trong lòng rất sâu đậm.
Dù gì Nam Từ cũng là người nhà họ Nam, lúc trước ông chấp nhận để cô vào nhà cũng là vì muốn lợi dụng cô. Bây giờ chẳng qua chỉ là đổi đối tượng mà thôi, chứ giá trị lợi dụng của Nam Từ vẫn còn tồn tại, nên ông cũng không bận tâm suy nghĩ nhiều.
Về phần Nam Châu, nếu như cô ta không muốn bị thua kém, thì nên tìm một hôn sự tốt
hơn nhà họ Hoắc, nếu không thì phải chịu gả qua nhà họ Hoắc.
Dù sao hôn ước ban đầu cũng là của Nam Châu và Hoắc Ngọc Trạch.
Vì vậy Nam lão gia tử mới nhượng bộ tổ chức bữa tiệc này, ngoại trừ việc công bố cho người ngoài biết, còn một mục đích khác chính là muốn để giới thượng lưu biết về mối quan hệ của Hoắc Lâm và Nam Từ.
Ông còn nghĩ rằng vì Hoắc Lâm thích Nam Từ, cho nên coi như ông có nói Nam Từ là vị hôn thê của anh, thì anh cũng sẽ không phản bác gì.
Nhưng ai mà ngờ Hoắc Lâm lại không đến.
Nhưng ông lại không thể nói mấy lời này với Nam Từ, đương nhiên là Nam Từ đang ở trạng thái không còn sợ Hoắc Lâm nữa, thậm chí còn đứng về phía anh, ông mà nói mấy lời khó nghe thì chắc chắn cô sẽ lên tiếng bênh vực Hoắc Lâm.
Nghĩ nghĩ, Nam lão gia tử vẫn quyết định đi thẳng vào vấn đề, nói một chút chuyện quan trọng.
“Tiểu Từ, gần đây ông nội nhìn thấy công ty Hoắc Lâm có một dự án rất được, con…”
Nam Từ cắt ngang lời ông, cười một cách lễ phép, nhìn thì rất bình thường, nhưng nếu để ý kĩ sẽ thấy thần thái cô cực kỳ xa lánh.
“Ông nội, con thật sự không hiểu chuyện trên thương trường. Nếu ông nội muốn hiểu rõ thì có thể điện thoại trực tiếp cho Hoăc Lâm, con nghĩ hai người nói chuyện với nhau sẽ dễ dàng hơn.”
Nam lão gia tử nuốt xuống một ngụm, nhanh chóng chặn lại cơn tức giận của mình.
Trùng hợp là lúc này, điện thoại di động của Nam Từ vang lên, Hoắc Lâm gọi tới.
Nam Từ cười cười, nói với Nam lão gia tử: “Chắc là Hoắc Lâm cho người đến đón con rồi, con đi trước nha nội.”
Nói xong, cô cung kính cúi đầu với Nam lão gia tử.
“Cảm ơn ông nội đã tổ chức bữa tiệc cho con, con cũng cảm ơn ông nội vì đã đưa con về đây để con có cơ hội được tiếp tục đi học.”
Từng cử chỉ và lời nói của Nam Từ đều thành thạo và khéo léo, khiến Nam lão gia tử có tức giận cũng không thể thể hiện ra bên ngoài.
Ông đột nhiên có cảm giác đứa bé này đi theo Hoắc Lâm đã lâu, có vẻ như đã học được cách xây dựng một vỏ bọc bên ngoài cho mình, rõ ràng trong ngoài không giống nhau, nhưng cũng khiến người khác tìm không ra được sơ hở.
Nghĩ tới đây, ông bỗng nhiên có chút đau đầu, khoát khoát tay: “Đi đi.”
Sau khi ra khỏi cổng nhà họ Nam, Nam Từ mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Quả nhiên xe của Hoắc Lâm đã đậu ở trước cổng, cô nhanh chóng bước tới cửa xe.
Lúc mở cửa xe, Hoắc Lâm đang ngồi bắt chéo chân ở ghế sau, laptop đặt trước mặt anh, tư thái anh cực kỳ thong dong, nhưng nghe nội dung cuộc trò chuyện có vẻ như đang bàn chuyện công việc.
Hoắc Lâm thấy cô, trực tiếp quay đầu nhìn về phía cô:
“Xong rồi hả?”
Nam Từ ngồi vào trong xe, gật gật đầu, sau đó chỉ chỉ về phía laptop anh, ra hiệu anh cứ tiếp tục làm việc.
Hoắc Lâm giả vờ như nghe không hiểu ý cô, một tay ôm cả người cô đặt ngồi lên đùi mình, sau khi giúp cô ngồi một cách thoải mái xong, thì hai tay anh bắt đầu ôm chặt quanh eo cô.
Sau khi anh làm xong mọi thứ, nhóm người trong màn hình đã ngây ngẩn cả người, nhưng anh vẫn làm như không có chuyện gì, hôn lên trán Nam Từ một cái, rồi bình thản nói: “Tiếp tục đi.”
Nam Từ: “…”
Nhóm người: “…”
Trong đó có một vị quản lý cấp cao phản ứng lại đầu tiên, người đó hắng giọng một cái, tiếp tục báo cáo nội dung, nhưng không ngờ nói được