Editor: Trà Đá.
Những lời dì Chu nói cứ lởn vởn trong đầu Nam Từ, cho đến nửa đêm cô vẫn không tài nào ngủ được.
Cô nhìn đồng hồ treo tường, sau đó đứng dậy, khoác áo khoác định ra ngoài sân đi dạo một chút.
Giờ phút này bóng đêm bao trùm, khiến mọi thứ yên lặng như tờ.
Cô đi theo ánh sáng của ánh trăng, đi dạo từ trước nhà ra sau nhà.
Cô vô tình phát hiện ra phía sau nhà có một cánh cửa nhỏ.
Cửa không khóa, không biết quỷ thần sai khiến thế nào cô lại mở cửa đi qua bên kia.
“Gâu! Gâu gâu gâu!”
Một tràng tiếng chó sủa truyền từ nơi xa tới, mắt cô thấy một con chó lớn bự đang chạy về phía cô, khiến cô bị dọa sợ không ngừng lui về sau, quay người muốn chạy, nhưng lại bất cẩn đạp hụt thềm đá, ngã ngửa xuống đất.
Con chó hung dữ đó chuẩn bị bổ nhào vào cô, thì cách đó không xa truyền đến một giọng nói.
“Lucifer.”
Giọng nói trầm thấp mang theo vài phần tối tăm, cùng với phong cảnh ban đêm nghe cực kỳ hấp dẫn.
Sau khi Nam Từ nghe thấy giọng nói thì trái tim không ngừng đập nhanh.
Giọng nói này…
Rõ ràng là Hoắc Lâm!
Tiếng bước chân thanh thản chậm rãi tiếng đến, từng chút từng chút, từ xa lại gần, mỗi một bước không nặng nhưng giống như đang đang dậm nát trái tim Nam Từ.
Cô bị dọa sợ muốn đứng dậy, nhưng lại thấy con chó đang một mực đứng gần nhìn chằm chằm canh gác cô, cho nên sự kiên cường muốn bỏ chạy bị tan biến, kết quả cô vẫn ngồi đó không nhúc nhích chờ Hoắc Lâm đến gần.
Hoắc Lâm mặc quần áo ngủ màu đen, giữa ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc lá.
Anh đi đến trước mặt Nam Từ, dừng lại, cứ đứng yên nhìn cô từ trên cao.
Trên đầu anh là tán cây rậm rạp, ánh trăng theo khe hở giữa những cành lá chiếu xuống, rơi trên đỉnh đầu anh.
Trời quá tối, cho nên cô không nhìn thấy rõ sắc mặt của anh.
Nhưng lúc anh mở miệng, cô tựa như nghe thấy trong giọng điệu của anh có chút nguy hiểm và vui vẻ.
“Cô nghĩ cô đụng được vào tay tôi sao?”
Làm sao đụng vào tay anh sao?
Anh cho là cô muốn sao?!
Nam Từ muốn điên rồi, cô cơ bản bị dọa đến mức run chân, lúc này một lớn một nhỏ, một người một chó, hai loại sinh vật đáng sợ đều đứng gần gót chân cô, cô trực tiếp bị hù đến toàn thân cứng ngắc.
Cô giương mắt nhìn chằm chằm con chó, sau đó lại nhìn Hoắc Lâm, sợ anh ra lệnh là con chó sẽ bay thẳng vào người cô.
Mặc dù cô không lưu luyến gì với cuộc sống nơi này, mỗi giây mỗi phút đều muốn về nhà.
Nhưng cũng không có nghĩa là cô có thể chấp nhận được việc bị chó cắn hư mặt mũi, sau đó còn bị nhà họ Nam vứt ra đường.
Hoắc Lâm thấy cô không tiếng nào, giống như một con thú nhỏ đang giãy dụa trong lưới, toàn thân đang dâng lên một sự cảnh giác, khiến anh khẽ nhíu mày.
“Người lớn đang hỏi mà cô cũng không trả lời sao?”
“…”
Người đàn ông này thật đúng là da mặt quá dày, ban đầu cô không biết gì, nhưng cô đã nghe được những gì dì Chu nói, thì anh chỉ lớn hơn cô năm tuổi là nhiều lắm, không đến mức người lớn!
Nam Từ không dám chọc anh, cô phải ráng nhịn xuống cơn sợ hãi, mí mắt giương lên nhìn thẳng vào anh.
“Chào ngài.”
Nói xong, cô lại cả
gan chỉ chỉ tay về phía con chó đang đứng lè lưỡi bên cạnh cô.
“Ngài… Ngài có thể bảo nó đi chỗ khác được không? Tôi có chút sợ.”
Hoắc Lâm không để ý tới cô, anh hít một hơi khói thuốc thật sâu, sau đó tiện tay quẳng mẩu thuốc lá đi.
“Chào ngài?”
Giọng nói của anh có chế giễu, anh chậm rãi ngồi xổm người xuống.
Ngón tay vừa mới kẹp điếu thuốc lá kia nhẹ sờ khuôn mặt cô, chậm rãi ung dung giúp cô lau đi vệt mồ hôi trên trán.
Đầu ngón tay hơi lạnh, lúc chạm đến làn da Nam Từ còn mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, tiến vào xoang mũi khiến thần kinh cô tê dại.
“Lần trước đã gặp qua rồi, còn nhớ chứ?” Anh hỏi.
“…”
“Tôi đã nói tôi là chú của cô đúng không?”
“Vâng.”
“Cho nên nhìn thấy người lớn ngay cả chào hỏi còn không chào, lại còn muốn xoay người bỏ trốn sao?”
Nói đến đây, ngón tay Hoắc Lâm trùng hợp đặt lên cánh môi Nam Từ.
Cô không biết mình có ảo giác hay không, nhưng cô cảm thấy ngón tay anh nhẹ vuốt lên cánh môi cô, sau đó nhẹ lấy một sợi tóc dính trên môi cô ra.
Tất cả sự chú ý của Nam Từ đặt trên đầu ngón tay anh, hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì, cho nên cũng không đáp lại.
Anh nhìn thấy, yên lặng lẽ di chuyển ngón tay, dùng chút sức nắm cằm cô.
Cô có chút đau, nhíu nhíu mày.
“Cô là người đầu tiên dám lơ câu hỏi của tôi.”
Nói xong, gương mặt tuấn tú hơi nhìn xuống, dưới tròng kính là tròng mắt đen mang theo một cỗ lạnh lẽo bức người.
Nam Từ bị dọa đến mức không dám nháy mắt, cứ chăm chú nhìn anh, bàn tay nhỏ không tự chủ được nắm thành quyền.
Đại khái khoảng cách còn năm centimet, anh bỗng nhiên dừng lại.
“Biết sai chưa?”
Đầu óc Nam Từ choáng váng, hoàn toàn không hiểu ý anh.
“Tôi hỏi cô, biết sai chưa?” Anh nhẫn nại hỏi một lần nữa.
Nam Từ liên tục không ngừng gật đầu, sai rồi sai rồi, tất cả đều là lỗi của cô, chỉ cần anh có thể tranh thủ thả cô ra, vậy thì sau này cô sẽ biết mất không để anh thấy bóng của mình nữa!
Anh có vẻ hài lòng, khóe môi khẽ nhếch, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô.
“Sai rồi thì phải bị phạt, hiểu không?”
Tác giả có lời muốn nỏi: Mấy năm sau.
Tiểu Từ: Biết sai chưa?
Tam thiếu: …Rồi.
Tiểu Từ: Biết sai thì phải bị phạt, hiểu chưa?
Tam thiếu: …
Tiểu Từ: Ngày hôm nay ngủ ngoài phòng khách!