Editor: Trà Đá.
Nam Từ cũng không hiểu tại sao sự tình lại phát triển như vậy, cô bị phạt phải ngồi chải lông chó.
Con chó này tên Lucifer, cơ thể rất lớn, dáng dấp cũng cực kỳ hung hăng, nhưng Nam Từ đã tiếp xúc qua nó, ngoài ý muốn phát hiện ra tính cách của nó cũng rất ngoan ngoãn.
Ít ra…
Lúc cô chải lông cho nó, nó không hề cắn cô, cũng không sủa loạn xạ nữa.
Tóm lại, so với ban nãy thì bây giờ coi như tốt hơn nhiều.
Ít ra cô không còn nơm nớp lo sợ nó nữa.
Cho nên cô vừa chải lông cho Lucifer, vừa len lén liếc nhìn Hoắc Lâm.
Theo lời dì Chu nói, thì tam thiếu gia nhà họ Hoắc bây giờ mới 25 tuổi, vốn là con thứ hai nhà họ Hoắc, không hiểu sao bây giờ lại xếp thứ ba, cái này nói ra rất dài dòng.
Trên Hoắc Lâm còn có một người anh trai, lúc anh trai Hoắc Lâm hơn hai mươi tuổi thì Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân có Hoắc Lâm, xem như lớn tuổi lại có con.
Hai người lớn trong nhà xem Hoắc Lâm như sinh mạng, từ khi vừa mới sinh ra đã cưng chiều đến tận trời, sau này anh trai Hoắc Lâm có con trai cũng không được coi trọng như Hoắc Lâm.
Nhưng ông trời lại không chiều lòng người, một đứa bé được cưng chiều bị lạc đường lúc năm tuổi.
Lúc ấy Hoắc phu nhân không thấy con trai về nhà, thì cảm giác bầu trời sụp đổ. Ngày nào cũng khóc, đại khái qua hơn một tháng, vẫn chưa tìm được con trai, tinh thần bà ta bắt đầu bất thường.
Khi đó chuyện bà ta hay làm nhất chính là nhân lúc nhà họ Hoắc không chú ý, sẽ chạy đến đồn cảnh sát.
Đồn cảnh sát có nhận được đứa trẻ nào đi lạc thì sẽ đưa về đồn, bà ta trông mong ngày này qua ngày khác, rốt cuộc vào một ngày xế chiều, con của bà ta cũng trở về.
Lúc bà ta vui mừng điện thoại báo cho chồng và con trai lớn biết, bọn họ đều cực kỳ vui mừng. Nhưng lúc đó bọn họ cơ bản quên là tinh thần Hoắc phu nhân đang ở trạng thái nào.
Cho đến khi bọn họ đến đồn cảnh sát, mới phát hiện ra đứa bé… Chỉ có vài phần dáng dấp giống Hoắc Lâm, cơ bản không phải Hoắc Lâm.
Nhưng Hoắc phu nhân ôm đứa bé kia không buông tay, cứ một mực nói đây là Hoắc Lâm… Không, không đúng, chính xác đó là Hoắc Tu Thần, cũng chính là người thay thế Hoắc Lâm, vợ chồng nhà họ Hoắc cũng cho đứa bé đó một cái tên.
Ba con nhà họ Hoắc không còn cách nào khác, chỉ có thể để đứa bé ở đồn cảnh sát, chờ xem có ba mẹ ruột đứa bé đến tìm hay không.
Đợi qua ba ngày, mà ba mẹ ruột của đứa bé cũng không đến tìm, cuối cùng cảnh sát báo bọn họ biết có lẽ đứa bé bị bỏ rơi.
Anh trai Hoắc Lâm thấy mẹ anh ta cực kỳ vui vẻ khi ôm một đứa bé xa lạ, nghĩ nghĩ, cuối cùng đề nghị với ba Hoắc nhận nuôi đứa bé bị bỏ rơi.
Sau này, người thay thế Hoắc Lâm, Hoắc Tu Thần nghiễm nhiên trở thành con trai thứ hai nhà họ Hoắc.
Mặc dù ban đầu hai cha con nhà họ Hoắc nhận nuôi đứa bé để Hoắc phu nhân đỡ buồn phiền, nhưng ở chung lâu ngày nên cũng có tình cảm tốt, tính cách Hoắc Tu Thần còn rất tốt, rất hiểu chuyện lại biết lấy lòng người lớn, cho nên nhà họ Hoắc cũng coi như có mấy năm vui vẻ.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, lúc này Hoắc Lâm mà bọn họ tìm kiếm bao lâu nay lại được tìm thấy, mà nhà họ Nam sai người sang báo đã tìm thấy được Hoắc Lâm.
Lúc này Hoắc Lâm đã mất tích được năm năm, cũng là năm thứ năm Hoắc Tu Thần thành con thứ hai nhà họ Hoắc.
Theo như người nhà họ Nam nói, thì Hoắc Lâm bị bán đến một thôn nhỏ trong khe núi, nhưng người nhà nhận nuôi đứa bé thì chưa bao lâu đã lần lượt qua đời, nên đứa bé cơ bản tự sống tự lớn lên.
Lúc nhà họ Nam tìm thấy Hoắc Lâm, thì cậu bé đang bị một thanh niên trêu chọc.
Một đứa bé choai choai vật một thanh niên cao một mét bảy xuống đất, sau đó như một con sói nhỏ hung hăng cắn cổ đối phương.
Mà khi đó, Hoắc Tu Thần đang đi được Hoắc phu nhân dẫn đi mua máy bay điều khiển từ xa.
Sau năm năm gặp lại, hai cha con nhà họ Hoắc có biểu lộ rất phức tạp, có thương tiếc, có hối hận, có đau lòng, nhưng nhiều nhất vẫn là cảm thấy khó xử.
Bởi vì bệnh tình của Hoắc phu nhân ngày một chuyển biến tốt đẹp hơn, bà ta hoàn toàn nhận định Hoắc Tu Thần chính là con trai ruột của mình, mà để đền bù nhẫn tổn thất trước đó nên Hoắc phu nhân càng ngày càng yêu thương Hoắc Tu Thần hơn.
Bọn họ suy nghĩ hai ngày, quyết định gởi Hoắc Lâm tại nhà họ Nam trước, chờ sau khi Hoắc phu nhân tiếp nhận được hiện thực sẽ đưa Hoắc Lâm về.
Nhưng ai mà ngờ, Hoắc Lâm ở nhà họ Nam được hai ngày, thì Hoắc phu nhân lại dẫn theo Hoắc Tu Thần qua thăm nhà họ Nam. Lúc ấy Hoắc Lâm đang trèo cây ở sau vườn, Hoắc Tu Thần đi dạo nhìn thấy, trực tiếp gọi Hoắc Lâm là con hoang, lại mắng chửi là đồ nhà quê.
Hoắc Lâm như có dòng máu sói trong mình, cho dù đã vào thành phố nhưng vẫn không biến mất, cho nên khi nghe Hoắc Tu Thần chửi mắng mình thì cậu bé lập tức nhào tới Hoắc Tu Thần, cắn mất một miếng da trên cánh tay Hoắc Tu Thần.
Sau đó Hoắc phu nhân thấy cánh tay Hoắc Tu Thần bị thương, khuôn mặt lập tức lạnh đi, muốn lên tiếng dạy dỗ Hoắc Lâm, nhưng lại đột nhiên thấy trên cổ Hoắc Lâm đeo một cái khuyên tai ngọc.
Hoắc phu nhân tiến lên giật lấy sợi dây chuyền của Hoắc Lâm, chất vấn cậu bé, hỏi tại sao cậu bé lại có chiếc khuyên tai bằng ngọc này?! Hỏi xong lại quay đầu hỏi Hoắc Tu Thần hỏi có phải Hoắc Lâm lấy đồ của Hoắc Tu Thần không?!
Hoắc Lâm nhào tới muốn lấy lại đồ của mình, nhưng Hoắc phu nhân lại rất cố chấp, rốt cuộc cậu bé cắn tay bà ta, bà ta có cố chấp đến mấy cũng phải buông tay.
Hai cha con nhà họ Hoắc chạy tới, thì sự việc đã không thể cứu vãn được nữa, đành phải nói sự thật cho Hoắc phu nhân biết.
Có thể biết sau khi Hoắc phu nhân biết được chân tướng sự việc thì sẽ phản ứng ra sao.
Nhưng lần này coi như Hoắc phu nhân còn lý trí, cũng không suy sụp quá lâu, bà ta ngay lập tức gọi cha con nhà họ Hoắc mang Hoắc Lâm về nhà.
Sau khi Hoắc Tu Thần thấy Hoắc Lâm trở về nhà họ Hoắc, giống như cảm thấy điều gì, hai mắt bắt đầu rưng rưng, nhìn Hoắc phu nhân, cầu xin bà ta đừng ném mình đi, Hoắc Tu Thần hứa có đồ gì sẽ cho em trai, chỉ cầu xin Hoắc phu nhân đừng bỏ rơi mình.
Dù sao Hoắc phu nhân coi như đã “Tỉnh lại”, biết Hoắc Tu Thần không phải con ruột của mình, nhưng mấy năm qua gần gũi cũng có tình cảm.
Cho nên Hoắc phu nhân nói với cha con nhà họ Hoắc rằng bà ta muốn giữ Hoắc Tu Thần lại.
Hai cha con nhà họ Hoắc cũng cảm thấy chuyện này không sao, nhưng bọn họ vẫn cân nhắc đến cảm nhận của Hoắc Lâm, thế là lúc ấy đi hỏi Hoắc Lâm, thì cậu bé phản ứng rất lạnh nhạt, cảm thấy chuyện này không có quan hệ gì tới mình.
Hoắc lão gia sợ vì chuyện này mà Hoắc Lâm có khoảng cách với gia đình, còn hứa sự tồn tại của Hoắc Tu Thần chắc chắn sẽ không ảnh hưởng gì với Hoắc Lâm, con trai thứ hai nhà họ Hoắc vẫn là Hoắc Lâm, ngay cả cái tên “Hoắc Tu Thần” cũng có thể đổi cho Hoắc Lâm.
Phản ứng của Hoắc Lâm vẫn lạnh nhạt như trước, chỉ trả lời một câu: “Không, con không cần đồ đã cho người khác.”
Tính cách phản nghịch của Hoắc Lâm cũng dần dần rõ hơn, Hoắc lão gia và Hoắc phu nhân đều ôm lòng áy náy với Hoắc Lâm, muốn đền bù, nhưng mỗi lần
như vậy thì cậu bé đều phản kháng rất mãnh liệt.
Ngược lại, Hoắc Tu Thần từ trước đã là người được mọi người yêu thích, sau chuyện này càng trở nên hiếu thảo hiểu chuyện.
Hai đứa bé trong nhà, vô tình tạo ra sự chênh lệch rất rõ ràng.
Ban đầu Hoắc phu nhân cảm thấy vừa áy náy vừa thương Hoắc Lâm, nhưng sự tương phản giữa hai đứa bé quá rõ ràng, khiến tình cảm của bà ta càng ngày càng nhạt, cuối cùng gần như biến mất.
Đối với những gia tộc lớn mà nói thì người ta cực kỳ chú trọng phong thủy, cho nên cực kỳ tin tưởng những thầy phong thủy nổi tiếng. Một lần đó, có một thầy phong thủy đến nhà họ Hoắc làm khách, chỉ nhìn Hoắc Lâm một chút, lập tức nói đứa bé này mang vận xui.
Hoắc phu nhân nghe xong lập tức choáng váng đầu óc, bà ta bỗng nhiên nhớ lại chuyện bà ta xém chút nữa mất mạng vì sinh Hoắc Lâm, lại nhớ tới mấy năm qua gia đình nhà họ Hoắc đang sống yên bình, nhưng từ khi Hoắc Lâm trở về thì nhà họ Hoắc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mặc dù sự việc cũng không lớn, nhưng đó cũng được xem là mầm mống của tai họa.
Về sau Hoắc phu nhân càng ngày càng ghét bỏ Hoắc Lâm, không còn biểu hiện hiền lành của một người mẹ đối với con trai nữa.
Mà phần ghét bỏ và lạnh lùng này bắt đầu bộc phát sau ba năm.
Nguyên nhân là vì đại thiếu gia nhà họ Hoắc qua đời.
Sau khi Hoắc phu nhân biết tin con trai lớn qua đời, bà ta lại rơi vào trạng thái suy sụp một lần nữa, lần này không chỉ có bà mà đến cả Hoắc lão gia cũng bị đả kích.
Con trai lớn ông dốc lòng yêu thương dạy dỗ, kết hôn sinh con… Rồi lại qua đời như vậy, cho dù là ai cũng không thể tiếp nhận được.
Nhưng không ai ngờ sau khi Hoắc phu nhân tỉnh táo trở lại thì chuyện đầu tiên bà ta làm chính là mắng chửi Hoắc Lâm, nói chính Hoắc Lâm mang vận rủi đến cho nhà họ Hoắc, đưa Hoắc Lâm trở về chính là sai lầm.
Hoắc lão gia hoàn toàn không tin phong thủy, cho nên khi nghe Hoắc phu nhân nói chỉ cảm thấy bà ta không thể nói lý, nhưng việc khiến ông bất ngờ chính là Hoắc Lâm chỉ cười lạnh một tiếng.
“Mẹ cho rằng con thích ở lại đây sao?”
Từ đó, như một mồi lửa, khiến Hoắc phu nhân và Hoắc Lâm… Không, chắc hẳn là nhà họ Hoắc và Hoắc Lâm đứng ở hai đầu chiến tuyến.
Hoắc Lâm chủ động chuyển ra khỏi nhà họ Hoắc, cho dù Hoắc lão gia thương con trai, nhưng cũng để ý đến cảm nhận của Hoắc phu nhân. Huống hồ, lời nói lúc đó của Hoắc Lâm như một nhát dao cứa vào trái tim một người cha.
Vậy là ông ta ngầm đồng ý với lựa chọn của Hoắc Lâm, đồng thời cho Hoắc Lâm một khoản tiền để anh tự chăm sóc bản thân.
Việc đầu tiên Hoắc Lâm làm chính là mua một căn biệt thự bên cạnh nhà họ Nam, sau này cũng không khác trước kia là bao, chỉ là tính tình ngày càng trầm ổn, cũng ngày ngày cố gắng đi học.
Anh liên tục học vượt cấp, mới 14 tuổi đã thi đậu vào trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, sau này anh ở nước ngoài sáu năm, trong thời gian này, anh chưa từng quay về nhà họ Hoắc, chỉ trừ việc Hoắc lão gia chủ động gọi điện thoại hỏi thăm tình hình gần đây của anh, còn lại anh không có bất kỳ liên lac nào với nhà họ Hoắc.
Mà chuyện không ai ngờ đó chính là sau khi về nước, việc đầu tiên anh làm chính là trả cả vốn lẫn lời số tiền Hoắc lão gia cho anh trước đó.
Đồng thời, tại bữa cơm ở nhà họ Hoắc, anh thông báo mình chuẩn bị mở một công ty của mình.
Lúc đó, tính tình của anh đã không biểu lộ ra ngoài như lúc nhỏ nữa, mà càng ngày càng nhã nhặn lịch sự, cũng không đối chọi gay gắt với Hoắc phu nhân như trước nữa, thậm chí còn chủ động cười gọi bà một tiếng “Mẹ”.
Hoắc Lâm thành lập một công ty ô tô nguồn năng lượng mới, đồng thời cũng trở thành đối thủ cạnh tranh của ô tô Hoắc Thị.
Nam Từ nghĩ tới đây, trong lòng có chút chấn động.
Nếu như cẩn thận suy nghĩ một chút, thì cô có thể hiểu tại sao Hoắc Lâm lại trở thành một người như vậy.
Người nhà không thương, người thay thế vẫn ganh đua với anh, bắt đầu từ năm tuổi, thế giới của anh cơ bản chỉ còn lại một mình anh.
Một người sống trong hoàn cảnh như vậy, lớn lên sẽ rất lạnh lùng cố chấp, lòng dạ độc ác cũng coi như chuyện bình thường.
Nhưng cho dù cô có thể thông cảm với anh, nhưng không có nghĩa là đồng tình với anh.
Sau này cô vẫn phải tiếp tục cách xa anh một chút, dù sao... Anh quả thật rất nguy hiểm.
Đang lúc Nam Từ chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, thì Lucifer bỗng nhiên lộn một cái, nằm ngửa giơ bốn chân lên trời, làm ra bộ dáng nhõng nhẽo.
Cô có chút không hiểu, không biết nên làm cái gì.
Đúng lúc này, Hoắc Lâm nhẹ nhàng đi tới sau lưng cô, ngồi xổm xuống.
Một cỗ mát lạnh dễ ngửi bao vây lấy cô từ phía sau.
Cánh tay thon dài rắn chắc nhẹ nhàng vòng qua cánh tay cô, bàn tay nhẹ cầm mu bàn tay cô.
Khuôn mặt tuấn tú khẽ tựa lên vai cô, hơi thở anh gần sát bên tai cô, mang theo một chút hấp dẫn dụ hoặc.
“Để tôi dạy cho cô.”
Anh vừa nói, vừa cầm bàn tay nhỏ của cô xoa bóp cho Lucifer.
Khoảng cách quá gần, động tác lại quá mức thân mật, đại não Nam Từ đột nhiên trở nên trống không, nhưng sự bài xích đối với anh vẫn còn ở đó.
Cho nên một lát sau, cô có chút di chuyển cơ thể ra ngoài.
Động tác nhỏ bé của cô cũng đã bị anh nhận ra.
Anh cười cười, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cô biết tôi thích nhất chuyện gì không?”
“K...Không.”
“Tôi thích nhất là nhìn người khác giãy dụa đau đớn, nhất là những người càng sợ tôi, thì tôi càng cảm thấy hưng phấn.”
“...”
“Cho nên tránh né đối với tôi đều không có tác dụng.”
Hoắc Lâm đưa tay nắm cằm cô, bắt cô đối mặt với anh.
Anh nhàn nhã nhìn xem cặp mắt cô, giống như cười mà không cười: “Chỉ cần tôi muốn thì cô nghĩ cô tránh được tôi sao?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Từ: Người đàn ông này thật sự độc ác, không muốn chọn người này làm chồng!
Nghe đến đây, tam thiếu hỏi: Hả? Vậy muốn chọn ai?
Khiêng lên vai, tắt đèn.