Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Nam Từ bị hôn đến mức không thở nổi, lúc cô mở mắt ra nhìn anh, thì phía trước là một tầng sương mù mỏng.

Cái gì mà quyến rũ, chín chắn, lúc này ở trước mặt Hoắc Lâm, cô hoàn toàn bị anh đánh gục.

Lúc này cánh cửa bỗng dịch ra một khe nhỏ, ánh sáng trong hội trường lọt qua khe cửa tiến vào hành lang đen tối.

Tia sáng chiếu đến chỗ bọn họ rất ít, nhưng đủ để Nam Từ nhìn rõ thần sắc đáy mắt Hoắc Lâm.

Lúc ánh mắt hai người giao nhau, thì ánh mắt Hoắc Lâm lại sâu thêm một chút.

Anh nghiêng đầu, cắn môi dưới của cô một chút, cô khẽ rên lên vì đau, tiếp đó lại hỏi: “Sao?”

“Hả?”

“Em cố ý?”

Nam Từ nháy nháy mắt: “Anh nói gì… Em không hiểu…”

Hoắc Lâm nhìn cô, chậm rãi nhếch môi cười: “Không hiểu? Vậy chi bằng để anh đi tìm Tần Dư tâm sự? Xem thử hắn lấy lá gan ở đâu mà dám động đến người của anh.”

Nam Từ sợ anh thật sự nổi giận, nên vội vàng níu cánh tay anh.

“Em sai rồi.”

Cô không giải thích, chỉ trực tiếp nhận sai, thật sự lúc Cố Phán đưa ra kế này, cô có chút do dự. Vừa thấy đối tượng đi cùng cô là Tần Dư, thì cô càng muốn đổi ý.

“Tần Dư là do chị Cố Phán nhờ giúp em, trước đó em thật sự không bi người đi cùng là hắn, nếu không thì em nhất định không đồng ý.” Nam Từ nói gấp gáp, “Cho nên anh đừng làm khó hắn, em với hắn thật sự không có quan hệ gì hết.”

Hoắc Lâm nhíu mắt, trong giọng nói mang theo tia nguy hiểm: “Quan tâm hắn vậy sao? Bênh vực nữa?”

“Không có! Chắc chắn là không có!” Nam Từ nghe xong lập tức có cảm giác không hay, vội vàng nói: “Em chỉ không muốn anh phí thời gian với loại người như hắn thôi.”

Cô vừa nói vùa lắc lắc cánh tay anh, giống như kiểu cô hay nhõng nhẽo với anh trước đây.

Hoắc Lâm không đáp lại, mà lại cúi đầu định hôn cô.

Lần này Nam Từ có phòng bị, đưa tay che miệng mình.

“Không nói rõ ràng không cho hôn!”

“Nói gì?”

Giọng nói Nam Từ rầu rĩ:
“Anh rõ ràng vẫn chưa tha thứ cho em, chúng ta cứ như vậy sao được coi là làm hòa được.”

Hoắc Lâm lẳng lặng nhìn cô nửa ngày, tiếp đó mạnh bạo kéo tay cô ra, sau đó cúi đầu hôn cô một chút, rồi xoay người rời đi.

Nam Từ đứng nguyên một chỗ sững sờ, anh có ý gì? Chỉ tùy tiện hôn vậy thôi? Không định cùng cô làm hòa sao?

Nghĩ tới đây, cảm xúc thất vọng lại tràn ra, Nam Từ đứng ngây ngốc một chỗ rất lâu không nhúc nhích.

Cửa bên hông hội trường lại được mở ra lần nữa, Hoắc Lâm quay đầu cau mày nhìn cô: “Không đi hả?”

“Anh đi trước đi, lát nữa em ra rồi về nhà luôn.” Nam Từ rủ mắt, cũng không nhìn Hoắc Lâm, nói.

Đáy mắt Hoắc Lâm hiện lên gợn sóng chập trùng, cuối cùng, anh trực tiếp bước đến trước người cô, bàn tay anh ôm eo cô, cũng không cần biết cô có đồng ý hay không, trực tiếp bế cô ra ngoài hội trường.

Một lần nữa bước vào hội trường bữa tiệc, tâm tình Nam Từ rất phức tạp. Nhưng nơi này có gần trăm ánh mắt đang ngó chừng, cho nên cô cũng không tiện giãy dụa phản kháng Hoắc Lâm.

Thế là cô nhỏ giọng hỏi anh: “Rốt cuộc anh muốn gì? Đã không chịu làm hòa với em, bây giờ lại còn bế em nữa là sao?”

“Về nhà rồi nói.”

Hoắc Lâm hoàn toàn không để ý đến cảm xúc của cô, anh vẫn bế cô hướng về phía hội trường, người ở chỗ này đều bị giật mình.

Không phải nghe đồn Hoắc Tam thiếu và nhị tiểu thư nhà họ Nam đã chia tay rồi sao? Sao mới đến đã dính lấy nhau rồi?

Tần Dư vừa đến đã mất bạn gái, có ổn nổi không.

Chỉ là lúc này ánh mắt


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện