Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Sau đêm hôm đó, Nam Từ khắc sâu được việc Cố Phán nói “Kích thích” trước đó, hậu quả về sau thì…

Cô cảm thấy mình còn thảm hơn Cố Phán, cô nằm trên giường mất mấy ngày, mấy lần cô muốn đi toilet, mà chân vẫn còn run, rốt cuộc anh phải bế cô.

Nhưng cũng may, sau khi hai người về nhà, cô nói cô không muốn có con trước khi kết hôn.

Anh nghe xong cũng không phản đối gì, chỉ nói gần đây có thời gian thì đi đăng ký kết hôn, sau đó chuẩn bị hôn lễ.

Nam Từ thật sự không nghĩ tới anh sẽ nghe theo ý kiến của cô, cô cũng chỉ muốn biểu đạt chút tâm nguyện của mình, nhưng nếu như Hoắc Lâm không đồng ý, anh cảm thấy có con rồi mới có thể mang lại cho anh cảm giác an toàn, thì cô cũng đồng ý.

Nhưng cô không ngờ anh lại thuận theo ý của cô.

Một hôm, cô uốn mình trong lòng anh khẽ thở, cái đầu nhỏ gối lên ngực anh, bên tai nghe tiếng tim trong lồng ngực anh đập, sau đó vô ý mở miệng:

“Em cảm thấy anh có chút thay đổi.”

Anh vuốt ve bờ vai của cô: “Hửm?”

“Anh có vẻ không còn độc tài như trước nữa.”

Đáy mắt Hoắc Lâm hiện lên một tia âm trầm, một lúc sau, anh cúi đầu hôn trán cô: “Không tốt sao?’

“Không hẳn… Chỉ là sợ anh thay đổi vì em.”

Nam Từ nghĩ tới đây, ngẩng đầu nhìn anh: “Hoắc Lâm, em sẽ không đi đâu nữa, thật sự sẽ không rời xa anh nữa đâu. Em yêu anh, từ đầu đến cuối vẫn yêu anh, anh tốt anh xấu với em thế nào thì em vẫn yêu anh. Cho nên nếu như thật sự vì em, thì anh không cần làm nhiều như vậy đâu.’

Hoắc Lâm nhìn cô thật
sâu, nửa ngày không nói gì.

Thật sự cô sai rồi, anh hoàn toàn không thay đổi, thậm chí chấp niệm đối với cô còn sâu đậm hơn trước.

Nếu như có thể, anh càng muốn giam cô lại, hoặc là còng tay cô và anh lại ở chung một chỗ.

Nhưng David đã nói, nếu như anh cứ tiếp tục tình trạng này, thì có thể sẽ dọa cô chạy mất.

Có đôi khi để đạt được một mục đích gì đó, thì cần phải hi sinh một chút.

David khuyên anh phải khống chế được lòng ham muốn chiếm hữu và dục vọng.

Cho nên những năm qua, anh nỗ lực học hỏi, học cách nghe theo ý nghĩ của cô, học cách biến thành người bình thường.

Không ai dạy anh cách làm một người bình thường là như thế nào, nhưng bên ngoài mặt, việc anh làm cũng không phải quá khó.

Nam Từ thấy anh nãy giờ không nói gì, lập tức nâng mặt hôn lên cằm anh một cái.

“Em biết anh vì em nên đã thỏa hiệp quá nhiều lần, cho nên từ bây giờ để em thỏa hiệp vì anh đi.”

Ước vọng cao nhất của Nam Từ đã thành hiên thực, hiện tại nếu như nói còn tâm nguyện gì, thì đó chính là hoàn thành tâm nguyện của Hoắc Lâm.

Ánh mắt Hoắc Lâm trở nên sâu hơn, lẳng lặng nhìn cô, cuối cùng thân thể cao lớn lộn một vòng, lần nữa ép cơ thể cô dưới thân thể anh.

“Xem ra em vẫn còn sức, chúng ta thêm lần nữa nhé.”

Nam Từ hoảng hốt, tâm trí vẫn còn suy nghĩ về chuyện ban nãy, cho đến khi anh cắn cắn môi cô,


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện