Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Ngày thứ hai, Nam Từ không rời giường đi làm với Hoắc Lâm.

Cô chơi xấu nằm sấp trên giường, mái tóc đen trải dài tán loạn, có mấy sợi xốc xếch dính trên gương mặt cô.

Lúc này cô vứt hết vẻ trưởng thành chín chắn, chỉ còn lại sự ngây thơ khi ở chung với anh.

Cô mở nửa mắt, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ: “Không đi, hôm nay em muốn trốn việc, anh xin phép trưởng phòng giúp em, nói là... Em bị ‘Tai nạn lao động’ rồi! Phải ở nhà tĩnh dưỡng!”

Hoắc Lâm bị cô chọc cười, anh cúi người ôm cô và chăn mền, cũng không thèm quan tâm cô đã rửa mặt hay chưa, thân mật khẽ hôn lên khóe môi cô.

“Không phải em nói lúc còn ở nước ngoài có rèn luyện cơ thể sao, sao bây giờ lại muốn tĩnh dưỡng?”

Nam Từ liếc anh: “Anh còn dám nói nữa hả?”

Nam Từ thật sự chịu thua anh.

Cô thật sự cảm giác thân thể mình đã ổn định hơn trước, bây giờ phải nói là rất siêu đẳng.

Khụ... Dù sao Hoắc Lâm cũng đã từng nói đến chuyện này.

Lúc đó mỗi lần cô bị anh hôn thì đều bị hôn đến ngạt thở, đừng nói chi đến chuyện khác. Cô còn nghĩ là do cô vận động, rèn luyện không đủ.

Nhưng sự thật chứng minh... Cứ cho là cô ra sức rèn luyện cơ thể đi, tu luyện đến mức hô hấp thượng thừa đi, nhưng gặp phải Hoắc Lâm thì vẫn bị anh giày vò đến mức cần phải tĩnh dưỡng!

Nhớ lại sức lực và tần số tối hôm qua của anh, cô không muốn tốn sức cũng không được.

Hoắc Lâm đương nhiên hiểu ý cô nói, nụ cười trên môi càng đậm, lại cúi đầu hôn cô: “Thật sự không đến công ty với anh sao?”

“Không đi! Nhất định không đi!” Nghĩ nghĩ, Nam Từ giống như nhớ ra gì đó, lại bổ sung: “Lát nữa em sẽ gọi điện thoại đến văn phòng, cứ làm theo quy trình, xin nghỉ phép thì bị trừ lương, em cũng đã chính thức đi làm rồi, không nên được thiên vị quá.”

Hoắc Lâm không quá để ý, chỉ hững hờ đáp: “Bà chủ mà cũng cần làm theo quy trình sao?”

Nam Từ liếc anh: “Bà chủ thì cũng là người làm công, cũng cực khổ kiếm tiền nuôi gia đình vậy.”

Hoắc Lâm chớp chớp mắt: “Anh cần em ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình lúc nào?”

“Không phải tiền đi siêu thị hàng tuần đều do em chi trả sao? Còn có... Khụ, đồ tối qua anh dùng nữa! Không phải do em mua sao? Anh nên nhớ là đồ đạc trong nhà đều là
em mua cho anh!”

Nói xong, cô còn đắc ý vênh mặt lên với anh, bổ sung thêm: “Một xu một hào đều là tiền em kiếm được đó!”

“Vậy là giỏi đó hả? Nếu vậy thì hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt, sau đó đi siêu thị mua thêm đồ dùng, chỉ còn lại nửa hộp, có vẻ như không đủ dùng cho đêm nay.”

“...”

“Tiện đường thì mua cho anh thêm áo sơ mi, hiệu gì thì em biết rồi đó.”

“...”

Hoắc Lâm trêu đùa cô xong, lại nhìn bộ dáng nhỏ của cô, lặp lại câu hỏi:

“Vậy có đến công ty với anh không?”

“Không đi, gặp lại anh sau.” Nam Từ khom người lăn ra khỏi lồng ngực anh, lại tiếp tục nằm sấp trên giường.

Hoắc Lâm đứng lên, vừa mặc áo vừa nhìn cô, nói: “Nhớ bôi thuốc.”

“...” Nam Từ không thể nhịn được nữa, ném cái gối tới chỗ anh: “Anh đi làm được chưa!”

Hoắc Lâm thấy cô bị chọc đến mức xù lông nhín, đáy mắt anh toàn là ý cười, tiếp đó anh cúi xuống hôn lên trán cô một cái.

“Chờ anh về nhé.”

Sau khi anh rời đi, Nam Từ lập tức nhảy xuống giường.

Cô lấy điện thoại ra trực tiếp gọi cho Cố Phán.

Cố Phán có vẻ như chưa tỉnh ngủ, giọng nói có chút khàn khàn: “Tiểu Nam Từ?”

“Em quấy rầy chị đang ngủ hả?” Nam Từ có chút tội lỗi.

“Không sao, chị cũng mới dậy, em nói đi.”

“À... Tổng giám đốc Thẩm có ở bên cạnh chị không?”

“Anh ấy đi làm rồi.” Cố Phán nghe Nam Từ có vẻ do dự, cảm thấy có chuyện gì đó, thế là tinh thần cũng tỉnh táo hơn: “Sao vậy? Hoắc Tam làm gì em à?”

“Không phải, không phải.” Nam Từ vội vàng nói: “Thì… Thì chị cũng biết rồi đó, trước đó em có tâm sự với chị là anh ấy muốn có một đứa con, dùng đứa bé để trói chân em.”

“Ừ, sau đó thì sao?”

“Tối hôm qua em nhắc đến chuyện này, em nói hay là chúng ta sinh một đứa đi, anh ấy lại không chịu, bảo em chờ một thời gian nữa.” Nói đến đây, Nam Từ mím mím môi, có vẻ như hơi ngượng ngùng: “Mà từ lúc em về đến giờ, anh ấy cũng chẳng đề cập đến chuyện kết hôn.”

Cố Phán đảo mắt, thật ra thì cô ta có nghe Thẩm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện