Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Nam Từ cũng không biết tại sao sự tình này lại biến thành như vậy…

Cô nhìn tivi, MC đương nhiên không muốn buông tha Tần Dư, có vẻ như còn muốn hỏi gì đó.

Nam Từ sợ anh ta lại nói gì kinh thiên động địa, thế là vội vàng xoay người cầm điều khiển tắt tivi.

Nhưng cô lại bị Hoắc Lâm ngăn lại, anh trực tiếp lấy điều khiển tivi trong tay cô, nhẹ nhàng quăng lên bàn làm việc, đương nhiên là không cho cô tắt tivi.

Nam Từ::…”

Cô cảm thấy nếu như cứ tiếp tục như vậy, thì mọi chuyện sẽ đi theo hướng mất kiểm soát.

Nam Từ vừa nghĩ vừa cầu mong người MC đừng có yêu cầu hay hỏi gì quá đáng, cô càng hy vọng Tần Dư đừng nói gì lung tung!

Trên tivi, MC nhìn vào màn hình máy tính, trong đó là những yêu cầu và câu hỏi của bạn xem đài, có vẻ như MC đã tìm được một câu hỏi thú vị, cho nên mở miệng lần nữa:

“A, có một bạn xem đài đề nghị ngài có thể gọi điện thoại cho cô gái đó ngay bây giờ được không ạ? Tỏ tình luôn càng tốt. Bạn đó còn nói nếu tranh thủ cơ hội không chừng sẽ thành công.”

Nghe lời này, Tần Dư chưa đáp lại, nhưng mối lo sợ của Nam Từ đã dâng lên tới cuống họng.

Hiện tại cô không dám nhìn sắc mặt Hoắc Lâm, trong lòng không ngừng cầu nguyện Tần Dư đừng có đồng ý làm theo yêu cầu.

Nhưng ai mà ngờ…

“Được.” Tần Dư mỉm cười mê cười, nhẹ giọng đáp lại.

Nam Từ: “…”

Ở bên này Hoắc Lâm cũng cười, khóe môi đã cong sâu hơn một chút: “Em đã cho hắn số điện thoại sao?”

Cô đương nhiên nghe ra mùi vị nguy hiểm, vội vàng lắc đầu: “Không có, anh đừng nghe hắn nói linh tinh.”

Một giây sau, trên tivi xuất hiện một nhân viên sân khấu, đưa điện thoại cho Tần Dư, cũng không lâu lắm, thì điện thoại của Nam Từ đổ chuông.

Nam Từ: “…”

Hoắc Lâm cười càng lúc càng sâu, anh lấy điện thoại Nam Từ, rủ mắt nhìn màn hình, chỉ thấy một dãy số, cũng không có ghi chú gì.

“Nghe máy đi.” Hoắc Lâm đưa điện thoại cho Nam Từ.

Nam Từ không biết Hoắc Lâm nói thế là có ý gì, cô vội vàng lắc đầu: “Em không nghe, em cũng chẳng có gì để nói với hắn.”

Hoắc Lâm nhìn thì
có vẻ bình tĩnh, nhưng thật ra rất ương bướng đưa điện thoại cho Nam Từ.

“Nghe máy đi, bảo bối, từ chối hắn ngay trước mặt anh.”

Hoắc Lâm nói xong, lại giương mắt nhìn Tần Dư trong tivi, thấy anh ta vẫn còn đang cố chấp chờ, bởi vì người bên này không bắt máy cho nên MC cảm thấy khá bối rối, nhưng Tần Dư lại trông có vẻ rất thoải mái.

Nam Từ cũng không còn lo lắng nhìn Tần Dư, cô nghe lời Hoắc Lâm, nhẹ nhàng thở hắt ra, sau đó bấm nút nhận cuộc gọi.

“Tổng giám đốc Tần, anh đừng có làm bậy, tôi có bạn trai…” Nam Từ vừa nói vừa nhìn biểu hiện của Hoắc Lâm, lại vội vàng sửa lại, “Chồng sắp cưới, có chồng sắp cưới rồi.”

Đầu bên kia im lặng một chút, sau đó, một giọng nói trầm khàn lạ lẫm vang lên: “A, xin hỏi có phải là số điện thoại của Nam Từ không? Cô có chuyển phát nhanh, tôi đã để ở chỗ bảo vệ rồi, nhờ cô xuống lấy nhé?”

Nam Từ: “…”

Mà cùng lúc đó, Tần Dư cũng nhẹ nhàng tắt điện thoại.

“A, tôi quên mất, cô ấy không dùng số này nữa.”

Lúc nói chuyện, anh ta còn cố ý chọc cười, khiến người ngồi dưới khán đài bị chọc cười không ít, bầu không khí lập tức sôi động hẳn lên.

Nam Từ không nhịn được nữa, sau khi trả lời với nhân viên chuyển phát nhanh xong, cô trực tiếp đi đến bàn làm việc cầm điều khiển từ xa, không quan tâm Hoắc Lâm có đồng ý hay không, trực tiếp tắt tivi.

Trong văn phòng lại rơi vào trạng thái yên tĩnh, tâm tư Nam Từ có làm bằng đá cũng có chút hồi hộp, cô không sợ gì khác, chỉ sợ Hoắc Lâm ăn dấm chua bậy bạ, sau đó lại làm gì đó nữa.

Cô tiến lên mấy bước, hai tay ôm eo Hoắc Lâm, cơ thể dính sát lấy anh, ngước mắt lên nhìn anh.

“Anh đừng có âm


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện