Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Nam Từ không biết có phải Hoắc Lâm bị chuyện ban ngày kích thích hay không, còn tưởng rằng lúc ở phòng nghỉ công ty anh đã ăn no rồi, ai dè về đến nhà anh còn đè ép cô tới tới lui lui hai lần nữa.

Lúc kết thúc, Nam Từ vừa hít thở sâu vừa ngơ ngác không hiểu.

Chẳng lẽ Hoắc Lâm đã quên? Trong nhà rõ ràng có đồ bảo hộ… Tại sao anh lại không dùng?

Nhưng cô bị anh giày vò quá mệt, nên cũng không nghĩ được nhiều, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, cô có cảm giác có người dùng khăn ướt lau người cô.

Khi tỉnh lại, cơ thể cô hoàn toàn cảm thấy nhẹ nhàng sảng khoái, quả nhiên đêm qua Hoắc Lâm lau người cho cô.

Cô không thể mở mắt nổi, vươn tay sang bên cạnh, sờ thấy nêm bên cạnh trống rỗng mới phát hiện ra Hoắc Lâm đã thức dậy.

Cô cũng không vội, uể oải lên tiếng: “Hoắc Lâm?”

Tối hôm qua bị anh giày vò quá mệt, nên giọng nói lúc này có chút khàn, vừa mềm mại vừa bất lực.

Hoắc Lâm vừa mới rửa mặt xong, nghe thấy giọng cô gọi, anh vươn tay lấy mắt kính đeo lên rồi ra ngoài.

Anh ôm lấy cô, thấy cô chưa mở mắt, hỏi: “Chưa tỉnh ngủ à?”

“Ừ…” Cô dụi dụi vào lồng ngực anh, được một nửa thì cô bỗng nhiên có cảm giác không đúng, vội vàng mở mắt, đổi giọng: “Em tỉnh rồi, hôm nay em không xin nghỉ nữa, không thể chậm trễ tiến độ công việc được.”

Lúc đầu cô đến công ty làm nhưng không hề giấu diếm mối quan hệ của hai người, mặc dù đồng nghiệp không nói gì, nhưng chắc chắn trong lòng sẽ nhìn cô bằng một con mắt khác.

Cô muốn vạch rõ việc công và tư, cô muốn mọi người nhớ đến cô qua năng lực và cách cô làm việc, chứ không phải là cái danh vợ sắp cưới của Hoắc Lâm.

Cho nên việc xin nghỉ phép một ngày thì được, chứ nghỉ thường xuyên thì không được.

Hoắc Lâm nghe cô nói, cười cười: “Hôm nay không đến công ty.”

Nam Từ mơ mơ màng màng nhìn Hoắc Lâm nghi ngờ: “Không đến công ty?”

“Ừ.” Hoắc Lâm cười hôn cô một cái, ánh mắt anh dịu dàng: “Anh cần một nhân viên đi ra ngoài với anh, nên quyết định chọn em.”

Nam Từ bĩu môi, rõ ràng là anh chỉ muốn đi chơi.

Cô suy nghĩ, lại hỏi: “Đám Chu Khởi tìm chúng ta sao?”

Nam Từ nghĩ không ra, ngoại trừ đám bạn tốt của anh, thì anh còn vì chuyện gì mà không đi làm, hơn nữa còn dẫn cô đi cùng!

Hoắc Lâm chỉ thuận miệng đáp: “Đến rồi sẽ biết.”, sau đó anh bế cô vào phòng tắm.

Anh xịt kem đánh răng lên bàn chải, rồi đưa tới trước miệng cô.

“Há miệng.”

Nam Từ cũng không thẹn thùng, há miệng ra để anh đánh răng thay cô.

Đánh răng xong thì trên miệng cô dính đầy bọt kem, nhân lúc Hoắc Lâm đang không để ý lấy nước cho cô súc miệng, thì cô cố ý hôn lên mặt anh một cái.

“Ai da, bẩn rồi, anh phải rửa mặt lần nữa rồi đó.” Cô cười tủm tỉm, bộ dáng rất đắc ý.

Hoắc Lâm tiếp tục động tác trong tay, cũng không nhìn cô, nói: “Nhớ cho kỹ, coi chừng ban đêm anh trả thù.”

Nam Từ: “…”

Sau đó Hoắc Lâm lại gội đầu rửa mặt cho cô, lúc ra ngoài sấy tóc, thì đúng lúc dì giúp việc gõ cửa.

“Vào đi.” Hoắc Lâm thản nhiên mở miệng.

Dì giúp việc cầm vào một cái áo sơ mi trắng và một
cái áo len nữa màu trắng. Hai bộ quần áo đều sạch sẽ trắng tinh, nhìn rất xứng đôi.

Nam Từ nhìn là biết dì giúp việc chuẩn bị quần áo cho bọn họ, nhưng khi nhìn thấy màu sắc áo sơ mi thì không khỏi kinh ngạc.

Mặc dù hôm qua cô có mua áo sơ mi trắng cho anh, nhưng bình thường anh chỉ mặc áo sơ mi đen.

Cô lên tiếng hỏi: “Dì có cầm nhầm áo sơ mi không ạ?”

Dì giúp việc chưa lên tiếng, thì Hoắc Lâm đã lên tiếng trước: “Không nhầm đâu, là anh nói dì chuẩn bị đó.”

Nói xong, anh ra hiệu bằng ánh mắt với dì giúp việc, dì giúp việc hiểu ý, trực tiếp đặt quần áo lên giường ngủ.

Lúc rời đi, dì giúp việc nhìn Nam Từ và Hoắc Lâm với ánh mắt khang khác. Có vẻ như muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng không nói gì hết.

Sau khi Nam Từ thấy dì giúp việc đóng cửa phòng, cô quay đầu nhìn Hoắc Lâm.

“Anh tăng lương cho dì ấy rồi à?”

Nói xong lại cảm thấy không đúng, mọi chi tiêu trong nhà đều do cô quyết định, bao gồm cả tiền lương của dì giúp việc, cô cũng đâu có làm gì… Tại sao nhìn dì giúp việc có vẻ rất vui vẻ.

Hoắc Lâm không để ý đến cô, lại mở máy sấy, đầu ngón tay dịu dàng len lỏi qua từng khe tóc ẩm ướt.

Gió từ máy sấy tóc thổi ra rất ấm áp, động tác của Hoắc Lâm cũng rất nhẹ nhàng, khiến cho Nam Từ có chút buồn ngủ trở lại. Lúc anh tắt máy sấy, cô uể oải ôm lấy eo anh.

“Mau nói cho em biết rốt cuộc là đi đâu, nếu không thì em không đi với anh đâu. Hiện tại em đã là nhân viên chuyên nghiệp, tiền lương mỗi tháng cũng rất cao, em muốn nghe thử xem là anh định đưa em đi đâu, nếu không quan trọng thì em không muốn phí một ngày làm việc đâu.”

“Không đi với anh thì được quy vào tội bỏ bê công việc, em chắc chưa? Tháng này coi như không có ngày nghỉ nào, nếu như còn bỏ bê công việc nữa, thì tiền lương cuối tháng đủ nuôi gia đình sao?”

Nam Từ: “…”

Cô phát hiện Hoắc tiên sinh nhà cô bây giờ rất giỏi đâm thọt.

Nam Từ oán hận, lầm bầm: “Nhà tư bản độc ác.”

“Nhà tư bản này cái gì cũng hưởng chung với em, cho nên em không được tính là độc ác sao.” Hoắc Lâm nói, rồi hôn lên đỉnh đầu cô, “Ngoan, mau đi thay đồ, rồi ra ngoài với anh.”

Nam Từ cũng không trì hoãn nữa, cô ngoan ngoãn thay cái áo len màu trắng, sau đó lại mặc thêm một cái áo khoác màu đỏ rượu ở bên ngoài.

Gương mặt cô vốn trắng như tuyết, hơn nữa không biết có phải do dạo gần đây được “Vận động” thuờng xuyên hay không, mà khí sắc cũng tốt lên rất nhiều, mơ hồ mang theo chút hồng hào.

Hoắc


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện