*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Mặc dù Nam Từ chủ động hôn anh, nhưng trong quá trình, cô cũng không thể chiếm thế thượng phong, hơn nữa còn bị anh hôn đến mức thảm hại.
Lúc kết thúc, cô thậm chí còn bị anh hôn đến mức tàn nhẫn, ban đầu cô chỉ định cắn anh một chút, cũng coi như là đã hả dạ, kết quả…
“Anh có thể bớt dùng sức được không! Môi em bị anh làm sưng hết rồi nè!” Nam Từ phàn nàn, nhẹ trừng mắt liếc anh một cái.
Hoắc Lâm không có phản ứng gì, ngược lại còn chậm rãi nghiêng người, môi mỏng di chuyển đến bên tai cô.
Anh nhẹ giọng mở miệng, cũng không biết là cố ý hay vô tình, lúc nói chuyện còn hà hơi vào trong tai cô, khiến cô vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
“Không phải nói là phạt anh sao? Em định phạt như thế nào?”
“…???” Người đàn ông này, sao lại có thể dùng một giọng điệu kích động đến như vậy, bây giờ tình huống là sao đây?
“Hả?” Anh lại hỏi một lần nữa, cuối cùng còn hôn lên vành tai cô, làm cho cô nhột cực kỳ.
Nam Từ cảm thấy Hoắc Lâm càng ngày càng không biết xấu hổ, nhưng cô lại không có biện pháp nào trị anh, bây giờ phải ứng phó tạm thời đã.
Cho nên cô đẩy anh, nói: “Về nhà… Về nhà rồi nói…”
Hoắc Lâm lại cười cười, tiếng cười phát ra từ giữa cuống họng, trầm thấp nặng nề, mang theo tia mờ ám.
“Ừ, về nhà rồi phạt.”
Nam Từ: “…”
~
Ban đêm, Nam Từ ngồi trên người Hoắc Lâm, hai tay chống đỡ trên cơ bụng của anh, cắn cắn môi, ngước cổ khó chịu.
Hoắc Lâm ôm eo cô, dẫn cô theo tiết tấu của anh.
Nhưng nếu nhìn từ xa, thì có vẻ như Nam Từ đang ở thế chủ động.
“Bảo bối, em có hài lòng với kiểu trừng phạt này không?”
Anh vừa thở dốc vừa nói, động tác lúc mạnh lúc nhẹ, giày vò Nam Từ đến mức biên giới của cô sắp sụp đổ.
Cô không thể nói lên được tiếng nào, trong lòng cũng đang không ngừng mắng anh khốn kiếp.
Cái này mà gọi là trừng phạt sao?! Chỉ là hai người đổi vị trí cho nhau mà thôi! Quyền chủ động vẫn ở trong tay anh! Hơn nữa anh lại nói nhiều hơn bình thường, còn buộc cô phải trả lời anh.
“Hả?” Nói xong, anh lại mạnh bạo đâm cô một cái.
“Em hài lòng, hài lòng! Anh nhanh lên một chút, em không muốn nói nữa, anh nhanh kết thúc đi…”
~
Lúc kết thúc, Nam Từ cảm thấy xương cốt toàn thân như muốn gãy vụn.
Lúc này hai người đã đổi vị trí, Hoắc Lâm ở trên người cô, lồng ngực nóng hổi của anh dán chặt lấy cô, mang theo chút mồ hôi và hơi thở nặng nề.
Cô đẩy anh ra, nói: “Ra ngoài, khó chịu.”
“Chờ một chút.” Anh nhẹ nhàng hôn trán cô: “Nghe nói phải để im như vậy mới dễ có em bé được.”
“…”
Nam Từ bị anh giày vò đến kiệt sức, cô không chờ anh nữa, nhắm mắt ngủ trước.
Hoắc Lâm nhìn cô ngủ, khẽ hôn lên gương mặt cô.
Sau đó anh xuống giường cầm khăn lông chuẩn bị đi tắm, rồi giúp cô lau chùi một chút.
Vừa mới xuống giường, điện thoại bỗng nhiên sáng lên, anh để chế độ im lặng, cho nên cũng không có tiếng gì vang lên.
Anh cầm lên nhìn, phát hiện là có tin nhắn trong group chat.
Anh mở Wechat, đầu
tiên là mấy cái dấu chấm than của Trần Tiến đập vào mắt anh.
Trần Tiến Tài tiến bảo:!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trần Tiến Tài tiến bảo:!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Trần Tiến Tài tiến bảo:!!! Hoắc Tam!!!! Hoắc Tam!!! Cậu mau ra đây!!!!!!
Hoắc Lâm vừa mới ăn thịt con thỏ xong, cho nên tâm tình đang rất tốt, cũng có kiên nhẫn nghe Trần Tiến nói nhảm.
Thế là anh lười biếng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, gởi một ký hiệu “?”
Trần Tiến Tài tiến bảo: Vợ cậu nổi tiếng rồi.
Sau đó, anh ta gởi một đoạn video, chưa mở thì đã thấy hình ảnh trong video chính là Nam Từ.
Hoắc Lâm cau mày, mặc áo ngủ, rồi đi ngoài phòng khách.
Video chắc chắn sẽ có tiếng, mà Nam Từ đang ngủ, cho nên anh chỉ có thể đi ra ngoài.
Lúc đến phòng khách, anh ngồi trên ghế sô pha, tiện tay nhấn nút phát video.
Trong video là Nam Từ, khoảng cách không tính quá gần nhưng cũng không quá xa, Nam Từ đứng trên sân khấu, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, gương mặt tinh xảo, tiếng hát lại động lòng người.
Chỉ là…
Anh không rõ ý của Trần Tiến, thế là sau khi xem video xong, anh lại gởi ký hiểu “?” một lần nữa.
Lần này người trả lời không phải là Trần Tiến, mà là Cố Phán.
Năm nay Phán Phán muốn vùng lên: Hoắc Tam không có Weibo hả? Ha ha ha, để em gởi cho anh xem!
Tiếp đó, Cố Phán gởi mười mấy bức ảnh, tất cả đều là bình luận trên Weibo.
@Bạn trên mạng 1: Tìm ra bà xã số 13 rồi!
@Bạn trên mạng 2: A… Nhìn cũng xinh, hát cũng hay đấy chứ.
@Bạn trên mạng 3: Chị gái có Weibo không? Muốn nhắn tin theo đuổi chị gái!
…
Thấy Hoắc Lâm nửa ngày không nói gì, Cố Phán tiếp tục cố gắng, sau đó gởi một hình ảnh chụp hot search Weibo.
Sau đó còn rất “Tận tình”, vẽ một vòng tròn ngay chỗ hot search số bốn.
Cố Phán vòng tiêu đề “Ca sĩ xinh đẹp trong đại nhạc hội”, tiếp đó lại nhắn tin:
Năm nay Phán Phán muốn vùng lên: Ca sĩ xinh đẹp này là ý chỉ Nam Từ! Hiện tại Nam Từ đã lên top bốn trong bảng hot search rồi, mà phía dưới toàn là bình luận của đám thanh niên muốn lấy Nam Từ làm vợ, chậc chậc, anh có sợ không hả Hoắc Tam?
Hoắc Lâm hoàn toàn không để ý tới Cố Phán, mà chỉ coi đi coi lại những bình luận kia, cuối cùng điện thoại cho trợ lý Trương.
Thời gian đã muộn, nhưng có vẻ như trợ lý Trương chưa ngủ, thậm chí lúc nghe máy còn có vẻ vui mừng.
“Ông chủ?”
Trợ lý Trương thật ra đã biết ông chủ sẽ gọi điện cho minh, cho