Cố Chấp Ngọt

Thiếu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Trà Đá.

Nam Từ hoàn toàn không biết về chuyện hôn lễ mà Hoắc Lâm dặn dò trợ lý Trương.

Nam Từ cũng không suy nghĩ nhiều, cô cảm thấy bọn họ vừa mới đăng ký kết hôn, cũng chưa được mấy ngày, nên có lẽ bước kế tiếp cũng không cần gấp.

Cho nên những ngày này, mỗi lần trợ lý Trương vào văn phòng tìm Hoắc Lâm, bộ dáng lúc nào cũng rất bí ẩn, cô cũng không nghĩ nhiều, cho là bọn họ đang bàn chuyện bí mật của công ty.

Hôm nay, đến giờ tan việc rồi mà Hoắc Lâm còn chưa xong việc, trước đó Nam Từ đã hẹn với Cố Phán, cho nên nhân dịp anh chưa tan làm thì nhắn tin cho anh.

Đầu tiên cô vẫn gởi một ký hiệu con thỏ mà Hoắc Lâm thích nhất, con thỏ với hai lỗ tai cụp xuống, ánh mắt mở to, vừa ngốc vừa đáng yêu.

Trên màn hình, con thỏ vừa vẫy tay vừa nói “Hi”.

Tiếp đó, Nam Từ nhấn nút ghi âm, bắt đầu nói: “Hoắc tiên sinh, vì anh tăng ca, cho nên bà xã anh hẹn ăn cơm với bạn thân. Sau khi anh tan họp, phiền anh nhớ kỹ lời em, nói trợ lý Trương chuẩn bị cơm tối cho anh, nếu như em phát hiện anh không ăn cơm thì anh sẽ biết tay em!”

Chữ đã được đánh xong, cô lập tức gởi cho Hoắc Lâm.

Sau đó, cô ném di động qua một bên, bắt đầu thu dọn bản vẽ và đồ đạc trên bàn, chuẩn bị ra về.

Đồng nghiệp ở bên cạnh thấy cô sắp đi, còn kinh ngạc hỏi cô: “Bà chủ tan làm rồi à?”

Xưng hô “Bà chủ” này đã được truyền đi rất nhiều ngày, từ sau khi Hoắc Lâm công khai tin tức kết hôn, thì đồng nghiệp trong công ty đã đùa giỡn gọi cô là bà chủ, dần dà mọi người gọi quen miệng nên cũng không đổi lại.

Mới đầu Nam Từ rất ngượng, cô về nói chuyện này với Hoắc Lâm, hy vọng anh có thể nói mọi người đừng gọi khoa trương như vậy.

Kết quả Hoắc Lâm chỉ hững hờ đáp: “Không gọi là bà chủ thì gọi là gì?”

Nam Từ nói gọi gì mà không được, dù sao cô cũng không muốn khoa trương, trong công ty đã đồn ầm lên thế, nói không chừng sẽ có ngày đến tai của công ty đối tác, đến lúc đó… Cô sẽ có cảm giác rất kỳ quái.

Ai dè sau khi Hoắc Lâm nghe lý do cô nói xong, còn lườm cô một chút, đáy mắt còn có tia nguy hiểm.

“Sao? Em không muốn để nhiều người biết, rồi lại để cho người khác hiểu lầm là còn độc thân, rồi người ta lại vô tư gọi em là bà xã sao?”

Nam Từ: “…”

Cô coi như cũng hiểu, chuyện này xem như không được thông qua.

Thấy nói chuyện phải trái với anh không được, nên cô đành từ bỏ.

Mà sau đó trong công ty đổi cách xưng hô với cô, cô cũng dần dần quen, sự xấu hổ ban đầu đã mất, mà thay vào đó là cô cũng đáp lại rất tự nhiên.

Cho nên lúc này, có đồng nghiệp hỏi cô, cô cũng trực tiếp cười đáp trả: “Ừ.”

“À, tôi nghe nói ông chủ còn đang họp trên lầu, cô lên lầu tìm ông chủ sao?”

Nam Từ lắc đầu: “Không, tôi đi gặp bạn.”

Đồng nghiệp nghe xong thì trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Trong công ty không ai mà không biết ông chủ này bình thường rất thích ở chung một chỗ với bà chủ.

Sáng sớm đến công ty, hai người cũng phải nói tới tới lui lui một lúc lâu mới trở về ai làm việc nấy, đến giờ ăn trưa cũng tự mình tới đón bà chủ, có một lần vào giờ nghỉ trưa, bà chủ đi toilet, ông chủ tới không thấy người, sắc mặt lập tức không vui. Vừa quay đầu lại thấy bà chủ về, thì sắc mặt lập tức vui vẻ trở lại.

Cho nên gần đây trong công ty đồn nói bà chủ chính là bùa bảo hộ của mọi người, chỉ cần bà chủ ở công ty, thì cho dù ông chủ có nổi giận, cũng sẽ không đáng sợ như trước.

Nhưng nếu như bà chủ không ở đây…

Người đồng nghiệp này bỗng nhiên cảm thấy thương cảm cho các quản lý cấp cao đang họp với ông chủ, chậc chậc, lát nữa ông chủ biết bà chủ tan làm sớm, không biết
có lên cơn bắt những người kia tăng ca không.

Nam Từ đang nghĩ ngợi đâu đâu, thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông.

Nam Từ nhìn qua, trên màn hình hiện ra ba chữ “Hoắc tiên sinh”, cô có chút bất ngờ, bởi vì cô vừa mới nhắn tin cho anh, và trong lúc họp thì anh thường sẽ không chú ý đến điện thoại, sao lần này lại nhanh như vậy? Chẳng lẽ họp xong rồi?

Cô kẹp điện thoại ở bên tai, vừa nghe vừa thu dọn đồ đạc: “Alo? Anh họp xong rồi à?”

Đầu bên kia, Hoắc Lâm đứng sát cửa sổ, mắt nhìn ra bên ngoài, đáp: “Ừ, đang nghỉ giữa giờ.”

Các vị quản lý: “…”

Cái gì mà nghỉ giữa giờ???

Bọn họ đang họp rất sôi nổi, mà lại rất kích động!!

Kết quả điện thoại ông chủ vang lên! Hơn nữa lại không phải điện thoại chuyên dùng cho công việc!

Sau đó chưa tới vài giây, sắc mặt ông chủ lập tức thay đổi, đúng lúc đó có một vị quản lý đang nói đến hạng mục quan trọng, ông chủ trực tiếp giơ tay ý bảo dừng lại, sau đó đứng dậy cầm điện thoại đi đến bên cửa sổ.

Rồi sau đó… Ừ, đại khái là bọn họ cũng đoán được là ai vừa mới nhắn tin cho ông chủ, và ông chủ đang gọi điện thoại cho ai.

Nam Từ nhìn đồng hồ, còn nói: “Vậy lát nữa anh họp xong, thì nhớ lời em dặn là phải ăn cơm tối, không được bỏ bữa, anh bị bệnh đau bao tử, phải chú ý giữ sức khỏe.”

Hoắc Lâm yên lặng, mắt nhìn dòng xe cộ đang di chuyển trên đường, nói: “Nhóm quản lý lát nữa tăng ca sẽ có bà xã tới đưa cơm, còn bà xã của anh thì lại vứt anh một bên để đi chơi hả?”

“…” Nam Từ bất đắc dĩ: “Sao lại nói em vứt anh sang một bên, Cố Phán hẹn em mấy ngày trước rồi, mà hôm nay em mới rảnh để gặp. Vả lại anh cũng đang họp mà, mau quay lại họp đi, em đi gặp Cố Phán đây!”

Nói xong, cô trực tiếp cúp điện thoại, cũng không cho Hoắc Lâm có cơ hội phản bác.

Hoắc Lâm nhíu nhíu mày, dừng nửa ngày mới quay lại chỗ ngồi.

“Tiếp tục.” Sắc mặt anh không thay đổi.

Nhóm quản lý có thể thấy sắc mặt anh dần nặng nề hơn, nên lúc nói chuyện cũng không còn sôi nổi như lúc nãy, từng lời nói và hành động đều cực kỳ cẩn thận, sợ câu vô ý nào đó làm phật lòng ông chủ.

Cuối cùng, sau khi vị quản lý kia trình bày xong, thử mở miệng thăm dò: “Ông chủ… Ngài cảm thấy phương án này thế nào?”

Hoắc Lâm tay cầm điện thoại, nhẹ đập góc cạnh điện thoại lên mặt bàn, phát ra tiếng “Cộp cộp”.

Tiếp đó, anh khẽ nhếch môi, gương mặt tuấn tú cười như không cười.

Anh nói: “Đây chính là phương án mà các vị muốn tôi lãng phí giờ tan làm để nghe sao?”

Nhóm quản lý nghe xong, lập tức hiểu ra…

Ông chủ chắc chắc vừa bị bà chủ làm gì đó nên không vui, nên giận cá chém thớt qua bên này.

Chưa đầy một giây sau, Hoắc Lâm lập tức chỉ ra những điểm không tốt và nhược điểm chí mạng của phương án, cuối cùng, anh lạnh mặt giương mắt lên nhìn những người kia.

“Đêm nay tăng ca làm lại phương án, nếu như không được thì làm suốt đêm, không được nữa thì trực tiếp đến phòng nhân sự nhận lương tháng này.” Giọng điệu Hoắc Lâm còn lạnh hơn cả ánh mắt, “Công ty tôi không muốn chứa chấp những kẻ vô dụng.”

Nhóm quản lý khóc không ra nước mắt, xem ra lời đồn quả không sai, tâm tình của ông chủ đúng là do bà


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện