*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Trà Đá.
Hoắc Lâm càng ngày càng giỏi nói những lời ngọt ngào, nhưng Nam Từ vẫn giống như trước kia, nghe thấy thì toàn đỏ mặt tim đập nhanh.
Ở hành lang bệnh viện còn rất nhiều người qua lại, mặc dù không nghe thấy Hoắc Lâm nói gì với Nam Từ, nhưng lúc này thấy hai người ngọt ngào tình cảm, lại nam thanh nữ tú, khiến ai ai cũng rất ghen tỵ.
Mấy y tá đang tụ tập ban nãy bây giờ nhìn ai cũng thất vọng não nề, đàn ông vừa đẹp trai vừa nhiều tiền trên đời này hầu như đều có chủ rồi.
Nam Từ không dám nhìn bốn phía, hai gò má cô nóng lên, bàn tay đang ôm eo Hoắc Lâm lặng lẽ nhéo anh một cái.
“Em phát hiện ra là anh thật sự… Rất biết cách nịnh em!”
Hoắc Lâm cong môi cười, cầm lấy tay cô, đưa lên hôn một cái.
“Bảo bối của anh thì anh đương nhiên phải biết nịnh rồi.”
Nam Từ nổi chút tính trẻ con, nửa đùa nửa nhõng nhẽo hỏi: “Bây giờ thì anh nói hay lắm, vậy em hỏi anh, sau khi em bé ra đời, thì em là bảo bối hay con là bảo bối.”
Câu hỏi của cô cực kỳ ngây thơ, nếu như để người lớn nghe thấy thì chắc chắn sẽ dạy dỗ cô, làm gì có người mẹ nào lại ghen tỵ với con của mình.
Nhưng nghe cô hỏi xong, Hoắc Lâm lại cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Anh vuốt tóc cô, lúc lên tiếng đáp lại thì mang trong đó bao nhiêu sự dịu dàng.
“Em là bảo bối lớn, con là bảo bối nhỏ.”
“Đầu cơ trục lợi.” Nam Từ bĩu môi.
“Không có.” Hoắc Lâm nói, “Anh nói thật đó.”
Nam Từ làm bộ bĩu môi, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ý cười.
Lúc này, y tá đi ra khỏi phòng, nhìn bọn cười nói: “Ông bà Hoắc có thể vào xem kết quả
rồi ạ.”
Đầu óc Nam Từ căng ra, vốn đã được Hoắc Lâm dỗ dành có chút bình tĩnh lại, bây giờ lại bắt đầu căng thẳng.
Cô theo bản năng nắm chặt tay Hoắc Lâm, ngẩng đầu nhìn anh.
Hoắc Lâm cúi đầu hôn lên trán cô một cái, cũng không nói gì thêm, ngược lại nắm tay cô thật chặt, như muốn truyền năng lượng sang cho cô.
Nam Từ đi theo anh vào phòng bác sĩ, bác sĩ thấy hai người tiến vào thì trên mặt tràn đầy ý cười.
“Chúc mừng Hoắc tiên sinh, căn cứ vào các hạng mục đã kiểm tra, thì vợ ngài đã có thai.”
~
Trên đường trở về, Hoắc Lâm nói tài xế lái chậm thật chậm.
Tài xế cũng là người hiểu chuyện, ông bà chủ vừa từ công ty ra đã vội vã chạy đến khoa phụ sản ở bệnh viện, sau đó lại còn bảo anh ta lái xe chậm rãi, anh ta đương nhiên đoán ra được chuyện gì.
Thế là anh ta nói chúc mừng Hoắc Lâm và Nam Từ, sau đó nhanh chóng chủ động nâng tấm che lên.
Lúc này Nam Từ đang ngồi trên đùi Hoắc Lâm, toàn bộ cơ thể cô đều vùi vào lồng ngực anh.
Cô theo bản năng dùng hai bàn tay đặt lên phần bụng dưới bằng phẳng, còn Hoắc Lâm dùng một tay đặt trên bàn tay cô.
Lòng bàn tay của anh rất nóng, nhiệt độ truyền qua mu bàn tay cô khiến cơ thể cô cũng nóng lên.
Giờ phút này, Nam Từ cảm giác trái tim mình như được lấp đầy