**********
"Hả?" Uông Giai Kỳ trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Có người muốn hãm hại cô, bây giờ cách tốt nhất chính là báo cảnh sát!" Sở Quốc Thiên nói xong đưa cây kim bạc về phía Uông Giai Kỳ.
"Cái này... Đây là trúng độc sao? Sao có thể như vậy được... Nhìn thấy trên chất lỏng màu đen trên cây kim bạc, Uông Giai Kỳ sợ hãi.
"Đừng hỏi tại sao, bệnh nhân này đã trúng độc trong thời gian quá lâu rồi, bây giờ còn đang nằm trong phòng khám bệnh của cô, nếu không mau đi báo cảnh sát, cô có thể sẽ gặp rắc rối lớn!"
Thấy Uông Giai Kỳ còn không có phản ứng, Sở Quốc Thiên nói tiếp: "Những người kia vừa rồi chính là cố ý ngăn không cho chúng ta vào, có thể là lo lắng chúng ta hội phá vỡ kế hoạch của bọn họ, hơn nữa vừa rồi tôi đã kiểm tra cơ thể bệnh nhân, ngoại trừ việc ông ấy bị trúng độc, thì còn bị ung thư gan ở giai đoạn cuối, theo phán đoán sơ bộ của tôi, khả năng cao nhất là muốn lừa bịp tổng tiền cô!"
Uông Giai Kỳ nghe xong, trên khuôn mặt xinh đẹp không còn chút máu, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, báo cảnh sát.
Rất nhanh sau đó, cảnh sát đã chạy tới.
Dưới sự dặn dò của Sở Quốc Thiên, Uông Giai Kỳ đã phối hợp với cảnh sát cung cấp hình ảnh giám sát trong phòng điều khiển, đồng thời cũng thông báo cho cảnh sát mau chóng đưa bệnh nhân đến bệnh viện để kiểm tra.
Kết quả kiểm tra đúng như lời của Sở Quốc Thiên nói, bệnh nhân xác thực đã bị ung thư gan giai đoạn cuối, hơn nữa chỉ có thể sống không quá ba ngày.
Vốn dĩ, trước khi đưa đến phòng khám bệnh, độc tố trong cơ thể bệnh nhân cũng đã khuếch tán, nếu không phải Sở Quốc Thiên kịp thời đến điểm mấy chỗ huyệt vị của ông ta, có lẽ không cần chờ cảnh sát chạy đến, đã hoàn toàn tắt thở.
Sau khi cảnh sát tìm hiểu nguyên nhân và hậu quả của sự việc, nhanh chóng kết luận đây là một vụ lừa đảo, đưa tất cả đám người lúc trước ở trong phòng khám bệnh mang về đồn công an.
Thấy phòng khám bệnh đã hoạt động bình thường trở lại, nhưng vẻ mặt Uống Giai Kỳ vẫn còn vẻ nghiêm trọng, Sở Quốc Thiên không khỏi giật mình, mở miệng hỏi: "Bác sĩ Uông, nếu như tôi đoán không nhầm, thì có phải cô đã biết ai là người hãm hại cô rồi?"
Uông Giai Kỳ sững sờ, lập tức khổ sở nói: "Đúng vậy, tôi thực sự đã biết chủ mưu sau lưng là ai."
"Vậy vừa rồi sao cô không nói rõ với cảnh sát?" Sở Quốc Thiên nghi ngờ hỏi.
"Người đó là ông nội của tôi! Sao tôi có thể báo cảnh sát đến bắt ông tôi được!" Mũi Uông Giai Kỳ đau xót, nói xong nước mắt lập tức chảy xuống.
Trong lòng Sở Quốc Thiên rùng mình, không nghĩ tới ở phía sau chuyện này còn có ẩn tình như vậy.
Giống như cảm nhận được suy nghĩ
trong lòng Sở Quốc Thiên, sau khi Uông Giai Kỳ khóc một lúc, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, kể toàn bộ đầu đuôi câu chuyện cho Sở Quốc Thiên. Thì ra, Uông Giai Kỳ cũng không phải là một cô gái bình thường,