**********
Sở Quốc Thiên không hiểu vì sao Uông Giai Kỳ lại đột nhiên thẹn thùng, có điều anh cũng không có suy nghĩ nhiều, nếu như đã đồng ý giúp cô ấy ngồi khám bệnh, ở lại trong phòng khám thật sự cũng thuận tiện hơn rất nhiều.
Sau khi hoàn toàn xác nhận Sở Quốc Thiên đã đồng ý, trong lòng Uông Giai Kỳ mừng thầm, buổi tối đi đến cửa hàng gần đó mua một đống đồ dùng sinh hoạt cần thiết và quần áo để thay cho Sở Quốc Thiên.
Lúc Sở Quốc Thiên xách theo túi lớn túi nhỏ đi đến tầng hai, mới phát hiện phòng ở tầng hai giống như có người từng ở, nhìn thấy đồ của cô gái nhỏ ở khắp nơi trong căn phòng màu hồng, lập tức liên tưởng đến vẻ mặt ngượng ngùng của Uông Giai Kỳ trước đó, đương nhiên anh đã nhận ra đây chính là phòng của Uông Giai Kỳ cơ chứ...
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Quốc Thiên đã bị một tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.
Sau khi anh còn đang buồn ngủ mơ màng đi ra mở cửa, phát hiện có mấy người đàn ông đang đứng ở cửa ra vào, dẫn đầu là một người đàn ông trẻ tuổi cao một mét tám, trắng trẻo, tính tình hiền lành hết sức rõ ràng!
"Chào anh, xin hỏi Uông Giai Kỳ còn chưa đi làm sao?" Người đàn ông dịu dàng cười hỏi.
"Bác sĩ Uông phải sau chín giờ mới tới đây, nếu như anh muốn khám bệnh, thì có thể tìm tôi cũng được." Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
“Tôi không đến để khám bệnh, tôi là chồng chưa cưới của Uông Giai Kỳ, nếu như cô ấy còn chưa đi làm, vậy tôi vào trước chờ cô ấy đến." Người đàn ông hiền lành nói chuyện đồng thời, cũng đã đi vào phòng khám bệnh Hồi Xuân.
Chồng chưa cưới?
Ánh mắt Sở Quốc Thiên ngưng lại, lập tức xác định người đàn ông hiền lành trước mắt chính là người mà ông nội của Uông Giai Kỳ muốn ép cô phải kết hôn cùng.
Nhìn người đàn ông hiền lành như đã rất quen thuộc nơi này ngồi xuống, đang lúc Sở Quốc Thiên còn do dự xem có nên bí mật thông báo cho Uông Giai Kỳ hay không, thì bỗng nhiên, giọng nói của Uông Giai Kỳ cũng đã từ ngoài cửa truyền vào.
"Wow! Tôi còn tưởng rằng anh sẽ ngủ nướng cơ đấy, không nghĩ tới anh lại dậy sớm như thế..."
Uống Giai Kỳ nói xong lại lập tức ngừng lại, bởi vì cô ấy đã thấy có một đám người xa lạ đang ở trong phòng khám, hơn nữa nhìn bộ dạng của họ hình như cũng không phải đến để khám bệnh.
Nhìn thấy Uông Giai Kỳ đột nhiên xuất hiện, trong mắt người đàn ông lóe lên một tia sáng, anh ta nhàn nhạt hỏi: "Xin hỏi, cô có phải là Uông Giai Kỳ không?"
"Tôi là Uông Giai Kỳ, xin hỏi anh là ai?" Không biết vì sao, Uông Giai Kỳ lại có cảm giác ghét người đàn ông dịu dàng trước mắt này, cảm giác này không thể diễn tả rõ ràng.
"Tôi tên là Nam Cung Văn, có lẽ cô đã từng nghe nói về tôi rồi." Người đàn ông dịu dàng nói xong, khóe miệng hiện lên một nụ