**********
Trong lúc Sở Quốc Thiên đang nói thì bóng dáng của anh chợt lóe lên một cái, ngay sau khi mọi người thấy hoa mắt liền nhìn thấy Nam Cung Văn bị một cước đá bay.
"Cậu chủ!"
" Cậu chủ Nam Cung!"
Vệ sĩ của Nam Cung Văn và Uông Thành Đông đột nhiên kêu lên một tiếng rồi theo bản năng lao đến bên người Nam Cung Văn.
Sở Quốc Thiên cũng không đuổi theo, lúc này anh đã đến bên cạnh Uông Giai Kỳ, vô cùng đau lòng mà ôm lấy cô ấy.
" Sở... Sở Quốc Thiên, anh... anh đi mau..."
Uông Giai Kỳ vốn đã hết hi vọng, nhưng cô ấy không ngờ rằng Sở Quốc Thiên lại mang nhiều người đến cứu cô ấy như vậy, hơn nữa khi nhìn thấy tình cảnh khốn cùng của cô ấy liền không chút do dự giơ chân đá bay Nam Cung Văn.
Mặc dù trong lòng cô ấy rất cảm động, nhưng cô ấy tưởng tượng tới sự biến thái và xuất thân khủng bố của Nam Cung Văn, cô ấy không nhịn được mà muốn Sở Quốc Thiên rời đi ngay lập tức.
Cô ấy, không muốn làm liên lụy tới Sở Quốc Thiên.
Nhìn thấy Uông Giai Kỳ đến lúc này còn đang suy nghĩ vì chính mình trong lòng Sở Quốc Thiên không khỏi thở dài, anh nhẹ giọng trấn an vài câu, cổ tay liền run lên, lợi dụng kim châm bạc bắt đầu chữa trị vết thương cho Uông Giai Kỳ.
Nhưng mà, theo động tác trên tay anh càng lúc càng nhanh, sự lạnh lẽo trong mắt càng ngày càng sâu, bởi vì anh phát hiện Uông Giai Kỳ không chỉ bị thương ngoài da, mà bên trong còn bị thương nghiêm trọng hơn.
“Tất cả những chuyện này đều là do Nam Cung Văn làm?” Giọng điệu Sở Quốc Thiên rét lạnh nói.
Uông Giai Kỳ vất vả gật gật đầu. Ý nghĩ giết người trong mắt Sở Quốc Thiên chợt lóe lên rồi biến mất, sau đó động tác trong tay càng lúc càng nhanh, một lúc sau anh rút kim châm bạc ra, mà lúc này Uông Giai Kỳ chợt nhận ra mình không còn cảm giác đau nữa, hơn nữa cơ thể cũng có thể thoải mái hoạt động.
Thật thần kỳ!
Mặc dù Uông Giai Kỳ biết rằng khả năng chữa bệnh của Sở Quốc Thiên là vô cùng cao siêu, nhưng cô ấy không ngờ nó lại lợi hại đến vậy. Loại khả năng chữa bệnh này, cho dù so với những bậc thầy thuốc Đông y nổi tiếng cũng không thua kém đâu nhỉ?
Sau khi Sở Quốc Thiên đỡ Uông Giai Kỳ đứng dậy, anh quát lớn một tiếng, nói: "Hạ Văn Tân!"
“Anh Sở có gì sai bảo!” Thân người Hạ Văn Tân chấn động, vội vàng cúi người trả lời.
“Chuyện vừa rồi anh cũng đã thấy rồi đấy, còn việc phải làm như thế nào thì chắc không cần tôi nói lại lần nữa đầu đúng không?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
"Không cần!"
Hạ Văn Tân lại chấn động, nói xong liền quyết đoán ra lệnh: "Ra tay đi, trừ bỏ những người giúp việc không liên quan, toàn bộ những người khác đều đánh tàn phế!"
"Nói dõng dạc thật!"
Nghe thấy những lời của Hạ Văn