“Tới rồi!”
Hạ Văn Tân thấy thế thì giận dữ quát lớn lên một tiếng, sau đó nhanh chóng tiến lên đón.
Chỉ tiếc là hai người đứng cách nhau một khoảng quá xa, chưa được mấy phút đồng hồ, Hạ Văn Tân đã rơi vào thế yếu.
"Bang!"
"Bụp!"
Cuối cùng, sau khi người đàn ông cao to mặt đen kia ra một đòn giả thì hung hăng đập ngay một quyền vào ngực Hạ Văn Tân. Sức lực chất chứa trong một quyền này chẳng khác gì một Hoà tước Vu Thành
cây chùy sắt thật lớn, khiến Hạ Văn Tân không nhịn được mà phải phun ra một ngụm máu tươi.
“Ha ha, Sở Quốc Thiên, để xem lần này mày còn kiêu ngạo như thế nào được nữa?” Nam Cung Văn ở bên cạnh thấy thế, trong lòng cũng lập tức vui vẻ hẳn ngay. Anh ta cố gắng kìm nén lại nỗi đau thể xác, dữ tợn nói.
Mặt Hạ Văn Tân biến sắc, giọng nói gấp gáp thúc giục Sở Quốc Thiên: “Anh So, di mau di!"
“Anh bị thương rồi, sao tôi có thể đi được?” Sở Quốc Thiên nói xong, chậm rãi đi về phía Hạ Văn Tân, tiện tay châm cho anh ta mấy kim, giúp Hạ Văn Tân vốn đang bị thương nặng đứng lên được.
“Thế... Thế này là được rồi?” Hạ Văn Tân thử hoạt động thân thể một chút. Tuy cơ thể vẫn hơi đau, nhưng cũng đã khôi phục lại khả năng hành động.
“Tôi chỉ khống chế không cho vết thương của anh chuyển biến xấu đi thôi.” Sở Quốc Thiên lắc đầu nói: “Nhưng mà cũng nhanh thôi, nhiều nhất là ba ngày anh có thể khỏi hẳn.
Cái gì?
Lời Sở Quốc Thiên nói, khiến tất cả mọi người ở đây như bị sét đánh ngang tai vậy.
Đặc biệt là ba người Nam Cung Văn, Uông Giai Kỳ, Uông Thành Đông. Bọn họ đều là bác sĩ, đương nhiên biết những lời này của Sở Quốc Thiên có tác động mạnh mẽ như thế nào.
Nếu đúng như những gì Sở Quốc Thiên đã nói, vậy với kỹ thuật chữa bệnh của Sở Quốc Thiên, cho dù có phóng mắt ra nhìn khắp giới y dược nước Viễn thì cũng phải được xếp hạng đầu, các căn bản không phải người mà các gia đình làm về y dược lâu năm như bọn họ có thể so sánh được.
Nhưng mặc kệ chuyện này có phải thật hay không, Nam Cung Văn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội diệt trừ Sở Quốc Thiên. Chỉ thấy anh ta tức giận quát lên một tiếng: “Chú Phong, phế anh ta cho tôi!”
“Vâng, cậu chủ!” Người đàn ông cao to mặt đen lên tiếng, sau đó đột ngột ra tay. Trong lúc tất cả mọi người không kịp phản ứng, ông ta đã nhanh chóng chạy về phía Sở Quốc Thiên.
“Cẩn thận!”
Khi Uông Giai Kỳ kịp phản ứng thì đã thấy người đàn ông cao to mặt đen đã tiếp cận ngay sát Sở Quốc Thiên rồi. Cô sợ tới mức nhất thời khuôn mắt xinh đẹp đều biến sắc.
Nhưng, Sở Quốc Thiên cũng không hề có ý trốn tránh, khi nắm tay của người đàn ông cao to mặt đen kia sắp đánh vào chính mình, anh mới chậm chạp đánh ra một chưởng.
"Ầm!"
Một âm thanh trầm trầm vừa vang lên, đồng thời kèm theo đó là một bóng dáng mạnh mẽ bay nhanh về phía sau.
“Chú Phong!”
Khi Nam Cung Văn nhìn thấy người bị đánh bay đi lại chính là người đàn ông cao to mặt đen kia thì lập tức kinh ngạc không thôi.
Trái lại, Sở Quốc Thiên vẫn lẳng lặng đứng tại chỗ như cũ, không hề bị thương dù