Dưới chân núi Lạc Dương.
Sở Quốc Thiên lười biếng dựa vào đầu xe Maybach, trong khi đó tên con ông cháu cha và một người phụ nữ trang điểm màu khói đang không cam lòng nhìn chằm chằm anh.
Hai người họ tuy rằng sợ hãi trị giá võ lực của Sở Quốc Thiên nhưng vì từ nhỏ đã sống trong nhung lụa nên về cơ bản bọn họ không thể nuốt trôi cục tức này, bọn họ hiện tại đang chờ đợi người khác nhanh chóng tới cứu viện.
“Kít kít kít..."
Trong vòng chưa đầy năm phút, một tràng tiếng nổ vang chói tai của xe hơi liên tiếp truyền đến tại ba người bọn họ, sau đó những chiếc xe sang trọng đã được cải tiến lần lượt dừng lại bên đường.
Nhìn thấy một đám thanh niên thiếu nữ ăn mặc lòe loẹt bước xuống xe, tên con ông cháu cha và cô gái trang điểm màu khói kia lập tức cười ha ha, chẳng qua khi Sở Quốc Thiên nhìn thoáng qua thấy một người đàn ông trẻ tuổi trong đó, khóe miệng anh không nhịn được hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm.
Tần Hải, nếu anh đoán không sai, thằng nhóc này này chính là người đã rót rượu cho Hạ Yến.
Trong lúc Sở Quốc Thiên đang nhìn chằm chằm vào Tần Hải, Tần Hải cũng phát hiện ra Sở Quốc Thiên, anh ta sửng sốt một lúc rồi mới cười mỉa: “Chậc chậc, đây chẳng phải chính là thần y Sở sao, yêu mến thời gian lâu như vậy mà lại ra tay đánh cậu Trịnh đấy!”
Mà lúc này tên con ông cháu cha vừa được đỡ dậy nghe nói như vậy liền không nhịn được nhíu mày: “Cậu chủ Tần, anh biết thằng cháu trai này sao?”
“Tất nhiên là biết rồi, tôi vẫn còn một số việc chưa giải quyết xong với anh ta đâu!” Tần Hải u ám nói.
Mặc dù sinh nhật của Hạ Yến đã trôi qua được một thời gian nhưng sự việc đó vẫn luôn là một cái gai mắc trong tim anh ta.
“Cậu chủ Trịnh, sao hôm nay lại lái một chiếc Maybach thế, xe này hình như còn chưa được cải tiến, xem ra không giống với phong cách thường ngày của anh lắm thì phải?” Đột nhiên một thanh niên mặc đồ trắng nghi ngờ hỏi.
Khóe miệng con ông cháu cha giật giật, anh ta nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên rồi nói: “Đây không phải là xe của tôi, là của thằng cháu trai này!”
“A, thế xe của anh đâu?” Thanh niên cả người trắng toát nhìn xung quanh, không hề phát hiện ra bóng dáng của chiếc xe thứ hai.
Con ông cháu cha chỉ tay về phía sườn núi, tức giận nói: "Ở đó!” Một đám nam nữ trẻ tuổi theo bản năng nhìn về phía sườn núi, khi nhìn thấy chiếc xe có hình con bê và chữ V kia liền vô cùng sửng sốt.
“Mẹ nó! Cậu chủ Trịnh, chiếc xe này của anh bị gì thế?” “Còn có thể biểu diễn đi lên sườn núi, kỹ xảo lái xe của anh xem ra có tiến bộ đấy!”
Con ông cháu cha nghe được một đám nam nữ trẻ tuổi lên tiếng chế giễu thì trán đều đen thui, anh ta còn chưa kịp nói chuyện thì Tần Hải đã quái gở nói: “Không nghĩ đến đứa nhỏ này còn có chút kỹ năng, thậm chí còn lái một chiếc Maybach!”
“Maybach thì sao! Hôm nay anh ta đánh bản thiếu gia, cho dù có lái máy bay thì cũng phải khiến anh ta trả giá thật lớn!” Con ông cháu cha cướp lời.
“Các anh em, mọi người còn chần chờ gì nữa!” Tần Hải chỉ đợi những lời này, sau đó dẫn đầu đi về phía xe của mình, lấy một cái ống thép