**********
Ngay khi cái ý nghĩ này xuất hiện, tất cả mọi người đều giật nảy mình.
Nhưng không đợi bọn họ kịp phản ứng liền phát hiện ra Trịnh Văn Xương sau khi nghỉ ngơi khỏe lại bắt đầu đá tên con ông cháu cha.
Trịnh Văn Xương lần này thực sự rất tức giận, ông ta không cần biết rốt cuộc có phải cháu trai mình đã chọc tức Sở Quốc Thiên hay không, tóm lại trước tiên cứ bày tỏ rõ thái độ của mình cái đã.
Nhìn thấy bác cả điên cuồng đá mình, con ông cháu cha ngay cả lòng muốn chết cũng có, mặc dù bác cả cố tình nhẹ tay không đá chết nhưng càng đá càng đau, loại đau đớn này không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.
Trịnh Văn Xương một bên đạp tên con ông cháu cha, một bên lặng lẽ quan sát phản ứng của Sở Quốc Thiên.
Nhưng trước sự thất vọng của ông ta, Sở Quốc Thiên dường như không nhìn thấy, vẫn tự mình nghịch điện thoại di động.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên không có ý kêu dừng lại, trong lòng Trịnh Văn Xương đột nhiên rơi xuống đáy vực, ông ta sợ nếu mình đạp nữa sẽ thật sự gây nguy hiểm cho cháu trai mình.
Đây chính là đứa con trai duy nhất trong đời thứ ba của nhà họ Trịnh, nếu thật sự chết ở nơi này thì ông ta chính là tội nhân thiên cổ của nhà họ Trịnh
Bất đắc dĩ, Trịnh Văn Xương không còn cách nào khác là lên nháy mắt với đám người Tần Hải, mấy người kia hiểu ý vội vàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó lần lượt xông lên khuyên can: “Ông Trịnh, mau dùng tay, nếu đạp nữa sự rằng cậu Trịnh sẽ chết mất!” “Đúng vậy, ông Trịnh, người xưa đều nói hổ dữ không ăn thịt con, mặc dù cậu Trịnh không phải là con ruột của ông nhưng cũng là cháu ruột của ông mà, ông sao lại nỡ nhẫn tâm hạ chân?” “Ông Trịnh...!
Trịnh Văn Xương bị một đám thanh niên nam nữ lôi kéo rời khỏi con ông cháu cha, ông ta giả vờ tức giận nói: “Thằng ngu, nếu như sau này mày còn dám làm xằng làm bậy thì đừng trách tạo trực tiếp đánh chết mày!”
Trịnh Văn Xương nói xong lại quay đầu nhìn Sở Quốc Thiên, cười nói: “Ngài Sở, thật xin lỗi anh, là nhà họ Trịnh chúng tôi dạy dỗ không nghiêm khiến đứa nhỏ này đụng phải anh, bây giờ nó cũng đã được dạy dỗ, nếu không...!“Muốn không làm sao?" Sở Quốc Thiên ngẩng đầu.
Trong lòng Trịnh Văn Xương động một cái, ông ta chợt nhìn chằm chằm vào con ông cháu cha rồi giận dữ hét lên: “Thắng ngu, mau cút ra đây cúi đầu nhận lỗi với ngài Sở!”
Con nhà giàu giật mình, vội vàng giãy giụa bò về phía Sở Quốc Thiên, ngoan ngoan dập đầu nói: “Đúng thật xin lỗi ngài Sở, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn đụng phải anh, xin anh nương tay tha cho tôi một mạng...!
Mặc dù con ông cháu cha vô cùng lo sợ cầu xin nhưng trong đôi mắt thấp hèn của anh ta lại đầy vẻ không cam lòng và nham hiểm.
“Nếu như tôi không muốn tha thứ cho anh thì sao?” Ai ngờ Sở Quốc Thiên lại thờ ơ hỏi một câu
Giọng nói của Sở Quốc Thiên không lớn nhưng lọt vào tại mọi người lại như sấm sét giữa trời quang.
Trịnh Văn Xương là người đầu tiên kịp phản ứng lại, ông ta tràn đầy nịnh nọt nói: “Ngài Sở...!“Trịnh Văn Xương, ông muốn nói gì?” Sở Quốc Thiên nghiêng đầu hỏi.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, Trịnh Văn Xương theo bản năng cúi đầu nói: “Ngài Sở, Văn Xương đã biết lỗi rồi, hi vọng anh nhìn khoảng thời gian này tôi an phận liền buông tha cho đứa cháu nhỏ của tôi được không?” “Tôi đã cho ông một cơ hội nhưng ông lại không bắt được cơ mà?” Sở Quốc Thiên cười giễu: “Trong khoảng thời gian này có lẽ ông cũng đã điều tra qua tôi, chắc ông cũng biết giá trị võ lực của tôi như thế nào, nếu đã cái gì cũng biết thì tại sao