Trải qua một ngày ở chân núi Lạc Dương, lệ khí trong lòng Sở Quốc Thiên cuối cùng cũng biến mất.
Sau khi anh rời khỏi chỗ đó liền lái xe thẳng về bệnh viện nhân dân ở Hoàn Châu.
Lúc này, Hạ Yến đang ở trong phòng bệnh đặc biệt, hai tên vệ sĩ của nhà họ Hạ một trái một phải canh giữ ở hai bên cửa phòng.
Có lẽ là Hạ Văn Tần đã sớm có dặn dò, hai tên vệ sĩ đó vừa thấy Sở Quốc Thiên đến liền vội vàng đứng lên chào hỏi, Sở Quốc Thiên gật đầu mội cái liền bước nhanh vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh, Hạ Yến đan yên tĩnh nằm trên giường trừ tiếng tít tít tít của đám máy móc bên cạnh ra thì không có bất kỳ động tĩnh gì.
Nghe thấy tiếng bước chân của Sở Quốc Thiên, Hạ Yến có gắng mở mắt ra, sau khi thấy rõ là Sở Quốc Thiên, cô ngay lập tức thấy mũi mình chua xót, khàn giọng hỏi: “Anh rất hài lòng với bộ dạng của tôi hiện tại đúng không?” “Cũng bình thường thôi.” Sở Quốc Thiên nhún vai một cái, ngồi xuống băng ghế bên cạnh.
Trong mắt Hạ Yến thoáng qua một tia phức tạp, ngay sau đó gắng sức nói: “Anh...!đi ra ngoài cho tôi.”
Nếu như có thể, cô ấy hận không thể trục xuất Sở Quốc Thiên ra khỏi đây, không biết tại sao khi đối mắt với Sở Quốc Thiên lần nữa, trong lòng cô ấy lại có suy nghĩ hối hận.
Nghe thấy giọng nói yếu ớt của Hạ Yến, Sở Quốc Thiên không trả lời mà chỉ bình tĩnh nhìn cô ấy.
Đón lấy ánh mắt không mang theo bất kỳ tình cảm gì của Sở Quốc Thiên, hốc mắt Hạ Yến ngay lập tức đỏ bừng, hai dòng nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Mấy ngày nay, cô ấy một mực kiên cường chịu đựng nhưng cho đến khi Sở Quốc Thiên đến, cô ấy mới cảm giác được sự chua xót trong lòng.
Nếu như lúc ấy cô nghe theo lời đề nghị của Sở Quốc Thiên không đi uống rượu, cơ bản sẽ không xuất hiện thảm trạng bây giờ, chỉ tiếc cô ấy đã cự tuyệt lòng tốt của Sở Quốc Thiên, khiến bệnh kín trong cơ thể của mình hoàn toàn bộc phát ra ngoài.
Một lúc sau, Hạ Yến mời ngừng rơi nước mắt, cô chớp hàng lông mi xinh đẹp nhìn Sở Quốc Thiên từ nãy đến giờ vẫn luôn bình tĩnh rồi nói: “Tôi biết trong lòng anh chắc chắn đang chửi tôi đáng đời, tôi quả thật rất đáng đời...!“Cô sai rồi, Sở Quốc Thiên tôi còn chưa đến mức lý luận với một đứa trẻ như cô, tôi tới đây chính là vì nhìn ở mặt mũi ba cô, mới vừa rồi tôi quan sát biểu cảm của cô, nếu tôi không nhìn lầm thì trong khoảng thời gian nằm viện này cô đã trưởng thành không ít.
Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
Khóe miệng Hạ Yến nhếch lên một nụ cười chế giễu “Trưởng thành thì như thế nào, tôi đã tê liệt, bác sĩ nói tỷ lệ bình phục của tôi thật sự rất nhỏ bé.” Hạ Yến vừa dứt lời, nước mắt lại lần nữa chảy xuống.
Sở Quốc Thiên thấy vậy, trong lòng thầm thở dài một tiếng, chỉ thấy tay anh nhanh như chớp hướng đến sau cổ Hạ Yến nhấn một cái, đầu Hạ Yến nghiêng sang một bên, ngủ miên man.
Ngày thứ hai, Hạ Yến tự nhiên tỉnh lại, cô theo bản năng ngáp một cái rồi đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh, lúc đang rửa tay, cô ấy nhìn bản thân trong gương liền nhất thời trở nên ngơ ngác, một lúc sau trong miệng mới phát ra một tiếng thét chói tai nhưng đầy hạnh phúc.
Bởi vì có Sở Quốc Thiên ra lệnh, Quách Tiên Nhan cầm thẻ Hoàng Đế Rồng tím chiêu mộ được một nhóm tinh anh, bắt đầu điên cuồng phát động đánh lên tập đoàn Thanh Vân.
Mới đầu tập đoàn Thanh Vân cũng không để mấy vụ đánh lén của Y Dược Thanh Di vào mắt nhưng bọn họ rất nhanh liền phát hiện ra một sự thật đáng sợ, bọn họ không đấu lại Y Dược Thanh Di!
Mắt thấy công ty trong thành phố không ngừng mất giá, đầu óc Trình Hiểu Khang nổ tung, sau khi cin chỉ thị từ nhà họ Nam Cung liền điều động một lượng lớn vốn bắt đầu đánh trả.
Đáng tiếc, bất kể bọn họ đánh lại như thế nào, Y Dược Thanh Di vẫn không hề cự tuyệt bất kỳ người nào đến, cuối cùng nhà họ Nam Cung cũng im lặng, bọn họ đã đánh hơi được một mùi khác thường.
Trong thời gian này, khi cuộc chiến giữa hai bên tiếp tục leo thang, một ít tập đoàn tài chính có khứu giác nhạy bén của Việm Quốc cũng