**********
Tần Hải bị đả một cước theo bản năng muốn đánh trả, nhưng vừa nghe được lời nói của Trịnh Văn Xương liền lập tức ngày người.
“Ông...!ông mới nói cái gì vậy?” Một lúc sau, anh ta nghi ngờ hỏi lại.
Thấy Trịnh Văn Xương không lên tiếng, anh ta điên cuồng nói: “Không...!không thể nào, ba nuôi của tôi lợi hại như vậy làm sao có thể chết được? Chắc chắn ông đang lừa dối tôi!”
Tần Nhãn Minh là hậu thuẫn lớn nhất của Tần Hải, anh ta cho dù như thế nào cũng không thể tiếp nhận tin Tần Nhãn Minh đã qua đời, chuyện này đối với anh ta mà nói chắc chắn không khác gì trời đất sụp đổ.
Trịnh Văn Xương lạnh lùng hừ một tiếng: “Đã chết hay chưa cậu không biết tự mình xác nhận sao? Cậu xem thử bản thân còn có thể liên lạc được với ông ta hay không thì biết!”
Trái tim Tần Hải ngay lập tức chùng xuống.
Mấy ngày nay anh ta hầu như mỗi ngày đều liên lạc với Tân Nhãn Minh nhưng không hề có ngoại lệ, không có kết quá.
Không chỉ Tần Nhãn Minh, ngay cả hai người con trai của ba nuôi anh ta cũng không thể liên lạc được, giống như bọn họ đã đột ngột bốc hơi, thậm chí anh ta từng đến Vong Tình Các một lần, kết quả phát hiện nơi đó đã ngừng buôn bán.
Tần Hải từ lâu đã cảm thấy có gì đó không ổn nhưng nghĩ đến sức mạnh của ba nuôi mình, anh ta lại xua tan cái suy nghĩ bậy bạ đó, dù sao trong tay ba nuôi có súng, sao có thể xảy ra chuyện gì.
Trịnh Văn Xương không biết Tần Hải đang nghĩ gì, ông ta suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Tần Hải, cậu đừng ảo tưởng nữa, hiện tại thế lực ngầm ở Hoàn Châu đều nằm trong tay ngài Sở, cho dù ba nuôi của cậu chưa chết thì ông ta cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu!”
Toàn bộ thế lực ngầm ở Hoàn Châu đều thuộc về ngài SỞ!
Nếu như lời nói của Trịnh Văn Xương lúc trước Tần Hải vẫn chưa cảm nhận được mức độ nghiêm trọng thì lời nói hiện tại đã khiến cả người anh ta như đang rớt vào hầm băng.
Anh ta không thể nào ngờ rằng thế lực ngầm khổng lồ như thế của Hoàn Châu lại im hơi lặng tiếng đổi chủ, hơn nữa lại còn rơi vào tay Sở Quốc Thiên, người mà anh ta luôn luôn xem thường muốn trả thù.
Chuyện này...!làm sao chuyện này có thể xảy ra?
Không chỉ Tần Hải, những nam thanh nữ tú khác đều tái xanh cả mặt, lúc này bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Trịnh Văn Xương lại cung kính và sợ hãi Sở Quốc Thiên như vậy.
“Trịnh Hải Long, quỳ xuống!” Ngay lúc này, Trịnh Văn
Xương đột nhiên quát tên con ông cháu cha một tiếng.
“Rần!” Ý thức được bản thân đã đá trúng tấm sắt, Trịnh Hải Long nơi nào còn dám do dự, Trịnh Văn Xương vừa dứt lời liền nhanh nhẹn quỳ rạp xuống trước mặt Sở Quốc Thiên.
Trong mắt Trịnh Văn Xương thoáng qua một tia giãy giụa, ông ta giật lấy ống thép trong tay của một thanh niên bên cạnh rồi hung hăng đập xuống cùi chỏ của Trịnh Hải Long.
"A!"
Kèm theo tiếng xương nứt gãy là tiếng hét thảm thiết của Trịnh Hải Long, anh ta theo bản năng muốn ôm lấy cánh tay bị gãy nhưng Trịnh Văn Xương lại lần nữa cầm ống thép lên đập gãy cánh tay còn lại của anh ta.
“Bác cả.
"
Trịnh Hải Long đau đớn đến mức nước mắt đều trào hết ra, đáng thương chờ mong nhìn Trịnh Văn Xương.
Nhưng Trịnh Văn Xương chỉ cắn rang xoay người nhìn Sở Quốc Thiên rồi cung kính nói: “Ngài Sở, xin hãy bỏ qua cho đứa nhỏ này, buông tha cho nhà họ Trịnh!”
Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên vẫn không có bất cứ phản ứng gì, tự mình nghịch điện thoại.
Thấy vậy, trong lòng Trịnh Văn Xương lại lần nữa chùng xuống, ông ta chỉ biết cắn chặt răng, một lần nữa cầm ống thép hung hăng đập mạnh xuống hai chân của Trịnh Hải Long.
“Rắc rắc!”
Kèm theo hai tiếng nứt xương liên tiếp, Trịnh Hải Long cuối cùng ngất đi vì không chịu nổi đau