**********
“Thanh Di, tìm anh có việc sao? Ngay lúc Lâm Thanh Di suy nghĩ lung tung, bỗng nhiên trong điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của Sở Quốc Thiên.
Lâm Thanh Di vội vàng hoàn hồn, vô ý thức nói: “Sở Quốc Thiên, thật xin lỗi, em hiểu lầm anh..."
“Đồ ngốc, đây là việc anh phải làm, cần gì phải xin lỗi.” Sở Quốc Thiên dịu dàng nói.
Nào biết được Lâm Thanh Di nghe được lời thâm tình này của Sở Quốc Thiên, cái mũi lại chui chua, nháy mắt nước mắt vỡ oà: “Em biết, biết hết, Sở Quốc Thiên.
Thật xin lỗi..."
Giọng nói Lâm Thanh Di nghẹn ngào, thật lâu cô mới điều chỉnh xong, khàn giọng nói: “Anh yên tâm, sau này em nhất định sẽ không đối xử với anh như vậy.”
Sở Quốc Thiên nghe vậy thì thở dài một cái nói: “Thanh Di, thật ra em không cần như thế, em biết mà, anh đối với em chỉ có một yêu cầu.
"Yêu cầu gì?”
“Đừng ly hôn với anh, Bảo Nhi cũng không muốn nhìn thấy chúng ta ly hôn, chẳng lẽ em không phát hiện con bé gần đây cũng rất nặng nề và ngột ngạt sao?”
Ầm!
Lâm Thanh Di như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.
Cô thế nào cũng không nghĩ tới Sở Quốc Thiên suy nghĩ và làm nhiều điều cho cô như vậy, chỉ là hy vọng cô đừng ly hôn với anh, chỉ là lo lắng Bảo Nhi sẽ sống không hạnh phúc.
Nước mắt lần nữa ướt nhoè đôi mắt, Lâm Thanh Di cắn môi thật chặt, mãi đến khi máu đỏ tươi chảy ra trong miệng, cô cũng không có bất cứ phản ứng gì.
Đặng Đình Long thấy thế, vội vàng quan tâm: “Thanh Di, em sao vậy?”
Nghe vậy, lúc này Lâm Thanh Di mới lau nước mắt trên mặt, lạnh lùng nói: “Cậu Đặng, xin anh sau này đừng gọi tôi là Thanh Di nữa, chúng ta không quen, còn xin anh đừng tới quấy rầy tôi nữa.”
“Vì sao?” Đặng Đình Long nhíu mày.
“Vì sao? Bởi vì anh xém chút hại chết mẹ tôi, lý do này đủ chưa?” Lâm Thanh Di hét lên.
Lúc này trong lòng cô hận chết Đặng Đình Long, nếu như sát thủ anh ta phái tới thật sự làm được việc, như vậy thần y Sở vốn không thể thuận lợi cứu mẹ, mà mẹ khẳng định dữ nhiều lành ít.
Loại ham muốn cá nhân để thoả mãn bản thân không quan tâm tính mạng người ta này quả thực quá ác độc, cho dù bây giờ chuyện đã qua, trong lòng cô vẫn sinh ra một nỗi sợ hãi in sâu trong lòng.
Nghe thấy Lâm Thanh Di không vô tình lạnh lùng nói vậy, sắc mặt Đặng Đình Long hoàn toàn trở nên âm u
“Lâm Thanh Di, cô mẹ nó đúng là khó tính, nếu cô ngay từ đầu ngoan ngoãn nghe lời, ông đây sẽ vắt hết óc như vậy sao?”
“Anh...!Chính tên khốn nạn!”
“Lâm Thanh Di, đừng nghĩ rằng bây giờ các cô may mắn yên ổn rồi, người phụ nữ ông đây muốn có, ông vẫn chưa bao giờ để vụt khỏi tay đâu! Đừng nói tôi không cho cô cơ hội, tối hôm nay, phòng tổng thống khách sạn Hoàng Gia, chỉ cần cô ngoan ngoãn tới hầu hạ ông đây, tôi cam đoan mẹ cô bình yên vô sự, nếu không thì cô hãy đợi lo đám tang cho bà ta đi.”
Đã không nể mặt, Đặng Đình Long cũng không muốn giả vờ nữa, sau khi lạnh lùng nói xong thì sải bước rời khỏi chỗ.
Lâm