**********
Đặng Đình Long không lo lắng Lâm Thanh Di sẽ từ chối mình, vì vậy nói xong lời này liền đi ra khỏi tiểu khu, phải đến khách sạn Hoàng Gia chuẩn bị trước.
"Rầm!"
Kết quả, khi vừa bước ra khỏi bệnh viện, một chiếc xe MINI EV màu bạc đột nhiên dừng lại trước mặt, ngay sau đó có hai người đàn ông cường tráng từ trên xe lao xuống.
“Lên xe!” Một trong những người đàn ông vạm vỡ trên người có hình xăm con rết hét lên với Đặng Đình Long.
Đặng Đình Long chuẩn bị tấn công, nhưng đúng lúc này, người đàn ông có hình xăm con rết rút một khẩu súng lục rồi gí vào eo anh ta.
"Ngoan ngoãn đi, nếu không tạo ngay bây giờ tao cho mày đi gặp diêm vương!"
Đặng Đình Long lắc người và ngay lập tức xua tan ý định làm việc đó, anh ta hỏi một cách u ám: "Các người có biết tao là ai không? Đã xúc phạm tao, thì các người sẽ bị giết rồi vứt xác trên đường phố."
"Cái còn mẹ mày, mày còn dám phí lời, ông đây bây giờ sẽ cho mày phơi xác trên phố!" Ai ngờ được đột nhiên, chiếc xe MINI EV nhanh chóng khởi động, và một chiếc mũ đội đầu màu đen được đội trên đầu của Đặng Đình Long.
Đặng Đình Long cuối cùng cũng hoảng sợ, lo lắng nói: "Tao là người nhà họ Đặng ở Hoa Châu.
Nếu mày không muốn rắc rối thì ngay bây giờ phải thả tao ra là được!"
"He he, cậu chủ Đặng đừng tốn nước miếng.
Bởi vì chúng tôi nếu đã dám bắt mày thì đương nhiên đã điều tra bối cảnh của mày rất rõ rồi."
Người đàn ông có hình xăm con rết tự tin trả lời khiến Đặng Đình Long lạnh sống lưng.
Những người này thực sự đã chuẩn bị sẵn sàng từ lâu rồi, họ lấy can đảm từ đâu?
Sau khoảng nửa giờ, MINI EV cuối cùng cũng chậm rãi dừng lại.
“Xuống xe đi, đừng giở trò nữa!” Người đàn ông có hình xăm rết một lần nữa đưa họng súng lên eo Đặng Đình Long, vừa mới dứt lời thì có hai người đàn ông rắn chắc đi xuống bể anh ta lên, tiếng mở cửa vang lên, có người dẫn anh ta vào một căn phòng bao riêng có rất nhiều tạp âm.
"Bốp!"
Khoảng năm phút sau, Đặng Đình Long được đưa đến một phong bao khác.
"Tháo mũ xuống đi."
Một giọng nói trầm ấm vang lên, Đặng Đình Long chỉ cảm thấy trên đầu mình có một tia sáng, và sau đó đôi mắt của anh ta nheo lại bởi một thứ ánh sáng chói lọi.
"Sở Quốc Thiên...!Hóa ra là mày?"
Ngay sau đó, Đặng Đình Long đã thích nghi với ánh sáng trong phòng bao, khi nhìn thấy rõ Sở Quốc Thiên nơi đang ngồi trước mặt mình, vành mắt anh ta có vẻ giận dữ nói một câu.
Nếu Đặng Đình Long không đội chiếc mũ