Chân tay càng lúc càng đau, Tạ Vũ đau đớn nước mắt chảy ra, bất lực nhìn ba người trọng tài van xin: “Cứu...cứu tôi...”
Ba vị trọng tài định thần lại, sắc mặt trở nên cực kỳ xấu, cuối cùng vẫn là an ủi Tạ Vũ: “Đừng lo lắng, cho dù chân tay bị đứt, học viện chúng ta cũng có cách chữa trị cho anh!”
“Nhưng..."
“Không nhưng nhị gì hết, bản thân không bằng người khác thì có thể trách ai hả?” Hướng Đào Ánh nhanh chóng ngắt lời khi Tạ Vũ vẫn muốn nói gì đó.
Lý do họ đồng ý để Tạ Vũ thi đấu với người đeo mặt nạ quỷ chỉ là muốn Tạ Vũ cầm chân anh ta, ai ngờ rằng tên này là cái thứ quỷ quái gì, chưa đánh đã thắng.
Kha Vĩnh Xuyên ở bên cạnh nghĩ một chút, do dự nói: “Giáo viên Hướng, dù sao anh ta cũng là làm việc cho học viện, chúng ta nên cứu không?”
Khuôn mặt của Hướng Đào Ảnh theo bản năng đen lại, suy luận của Kha Vĩnh Xuyên không sai dù sao cũng là một giáo viên.
Sau một hồi cân nhắc bà ta cũng đã cân nhắc một lúc liền gật đầu đồng ý.
“Giáo viên Hưởng, cứu tôi với!” Tạ Vũ thốt lên.
Ngay lập tức, Kha Vĩnh Xuyên đến gần Tạ Vũ, ngồi xổm xuống và bắt đầu kiểm tra một cách nghiêm túc.
Hướng Đào Ảnh liếc nhìn hai người, sau đó đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ quỷ lạnh lùng nói: “Tôi không biết anh là ai.
Điều tôi muốn nói ở đây là, bất kể anh thắng ai, chúng tôi đều có thể trị thương cho người đó.!”
“Thật sao? Tôi không nghĩ vậy.” Ai biết được, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ khinh thường đáp lại.
“Ngạo mạn! Vô sỉ!” Đối mặt với người đàn ông đeo mặt nạ quỷ lãnh đạm như vậy, Hướng Đào Ảnh cũng không mốn nói thêm gì.
Cảnh tượng như vậy lại khiến khán giả háo hức.
“Không phải chứ, Tạ Vũ thật sự có thể được chữa khỏi sao?”
“Tôi cảm thấy rất có khả năng đó.
Dù sao, thể diện Tạ Vũ bị hủy, không khác gì cú tát vào mặt học viện y học Nam Cung.
Họ nhất định sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra!”
“Nhưng nếu như vậy, người đàn ông đeo mặt nạ quỷ thắng cuộc thi này có ích gì?”
“Có thể là một thiên tài trẻ tuổi muốn đánh bóng tên tuổi của mình mà thôi...”
Khi mọi người nói ra ý kiến của mình, Kha Vĩnh Xuyên trên sân khấu trở nên nghiêm túc, vì ông ta...không thể chữa khỏi cho Tạ Vũ!
Trịnh Văn ở bên cạnh rõ ràng nhận thấy được Kha Vĩnh Xuyên có gì đó không ổn, cau mày hỏi: “Thầy giáo Kha, có chuyện gì sao?”
Kha Vĩnh Xuyên liếc ông ta một cái, sau đó đứng lên nói: “Tôi có thể không có cách gì trị khỏi cho anh ta, hay là thầy đến xem một chút.”
Cái gì?
Ngay sau khi Kha Vĩnh Xuyên nói xong, khán giả loạn rồi, khuôn mặt của Tạ Vũ lúc này trở nên trắng