Sắc mặt Tạ Vũ nhất thời xám xịt như cá chết, anh ta biết nếu Vương Vũ Huyên không phóng đại lời nói của mình, thì anh ta sẽ thật sự kết thúc rồi.
Bất kể những nhân vật cấp cao của học viện y học Nam Cung có sẵn sàng cứu anh ta hay không, thậm chí ngay cả khi họ thực sự làm thì cũng chưa chắc anh ta được cứu chữa tốt.
Hướng Đào Ảnh nhìn thoáng qua Tạ Vũ, nghĩ ngợi một lúc rồi an ủi nói.
“Tạ Vũ, anh không cần lo lắng quá, ba người chúng tôi sẽ báo cáo những việc anh đã làm vì học viện hôm nay với lãnh đạo và nhất định sẽ tìm cách cứu chữa cho anh!”
Tạ Vũ nghe xong cũng không nói chuyện, mà là ngơ ngác nhìn về phía trước, Hướng Đào Ảnh thấy vậy liền nháy mắt với mấy người nhân viên công tác cách đó không xa.
Lập tức, một nhóm nhân viên lập tức đi tới đem Tạ Vũ đặt lên băng ca và di chuyển xuống hội trường.
Tất cả mọi người đều không phát ra bất kì âm thanh nào, cứ im lặng đứng đó nhìn Tạ Vũ bị đẩy ra khỏi hội trường, bọn họ lúc này cảm thấy như đang nằm mơ, không ngờ người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó thực sự đã thắng cuộc, nhưng cách thức anh ta ra tay quả thật quá tàn độc.
Người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đó cũng không có thời gian bận tâm đến suy nghĩ trong lòng của mọi người, khi thấy hội trường đã trở lại trạng thái yên tĩnh, anh ta lúc này mới lên tiếng.
“Tiếp theo là ai đây? Hửm!”
Ngay khi anh ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều đồng loạt hướng mắt nhìn về phía ba vị trọng tài.
Ba người Hướng Đào Ánh liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng vẫn là Trịnh Văn đứng lên lạnh lùng nói.
“Là tôi!”
Người đàn ông lắc đầu, thanh âm phát ra đầy vẻ coi thường.
“Ông không phải là đối thủ của tôi.
Tôi nghĩ tốt nhất cả ba người cùng lên đi."
“Ý anh là sao chứ?”
Trịnh Văn nghe được lời này thì tức giận, Hướng Đào Ánh cùng Kha Vĩnh Xuyên cũng âm trầm nhìn anh ta.
Nhưng người đàn ông vẫn ung dung không hề tỏ ra vội vã hay hoảng sợ mà nói tiếp.
“Ý của tôi rất đơn giản, chính là khinh thường thực lực của ba người các người, ý trên mặt chữ thế mà mấy người cũng không thể tự hiểu hay sao?”
Xung quanh lập tức truyền đến một trận xôn xao!
Đối mặt với những lời chế giễu rõ ràng của người đàn ông, không chỉ ba người bọn họ mà ngay cả những người xung quanh đều kinh ngạc trước sự khinh người quá đáng của anh ta.
Dù gì ai cũng biết rằng, ba người Hướng Đào Ánh, Trịnh Văn cùng với Kha Vĩnh Xuyên không chỉ là là ba giáo viên từ nước ngoài mời về của học viện y học Nam Cung mà còn là những bác sĩ nổi tiếng hàng đầu của nước Viễn!
Ba người này nếu tách riêng ra đứng một mình thì thực lực của bọn họ không phải là dạng vừa mà ai cũng có thể tùy tiện đem ra so sánh.
Nhưng bây giờ, bọn họ lại ngang nhiên bị người đàn ông đó hạ thấp danh dự không đáng một xu như thế, đây quả thật là một sự sỉ nhục khó lòng nuốt trôi!
Qua nhiên, Hướng Đào Ảnh lập tức không nhịn được liền hét lên với người đàn ông.
“Tên khốn khiếp kia, anh có biết mình đang nói gì không?”
“Chàng trai, đừng tưởng rằng anh thắng Tạ Vũ là có thể tùy ý kiêu ngạo không coi ai ra gì, cấp bậc của chúng tôi so với anh ta là hoàn toàn khác nhau!”
Trịnh Văn