Vừa nghe vậy, Sở Quốc Thiên liền nhìn thấy một đám nam nữ thanh niên ăn mặc lòe loẹt đang nhìn về phía.
Không ngoại lệ, chúng đều ăn mặc rất thời trang và trên khuôn mặt đầy sự nổi loạn.
“Được.” Sau khi Lâm Uyển Vy trả lời, bèn nhìn Sở Quốc Thiên và hỏi, “Anh Thiên, hay là anh đi cùng em đi?”
“Anh sao?” Sở Quốc Thiên sửng sốt.
“Đúng ạ, anh Thiên, anh đi với em đi, em một mình về nhà có hơi sợ...!Lâm Uyển Vy kéo tay áo Sở Quốc Thiên nói.
Sở Quốc Thiên theo bản năng muốn từ chối, nhưng lại nghĩ buổi tối cũng không có việc gì nhiều liền gật đầu đồng ý, “Được, nhưng anh muốn hỏi thái độ của bạn học em trước có được không?"
“Kệ bọn họ đi, anh đi với em là được rồi!” Lâm Uyển Vy vừa nói vừa khoác tay Sở Quốc Thiên, đi về phía đám nam nữ thanh niên.
Nhìn thấy cô bé nhỏ nhắn dễ thương Lâm Uyển Vy đến gần Sở Quốc Thiên, một nam sinh trong nhóm nam nữ thanh niên đứng nhìn, người đã gọi Lâm Uyển Vy trước đó.
Sắc mặt cậu nam sinh trầm xuống, hỏi tỉnh rụi: “Uyển Vy, anh ta là ai vậy?”
“Anh rể tôi, Sở Quốc Thiên.”
“Sở Quốc Thiên?”
Đam này luôn cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, nhíu mày lại, liền nhanh chóng nhớ ra thân phận của Sở Quốc Thiên.
“Nếu tôi nhớ không lầm, nhà họ Lâm có một người con rể vô dụng tên là Sở Quốc Thiên đúng không?”
“Tôi cũng nghe nói thế, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!"
“Uyển Vy, cậu gọi anh ta làm gì vậu, bọn tôi lại không quen anh ta.”
“Haha, Uyển Vy đúng là một đứa ngoan ngoãn.
Cô ấy hiếm khi ra ngoài vào ban đêm, chắc là không khỏi cót chút sợ hãi.”
“Sợ mà lại gọi một kẻ hèn nhát đến bảo vệ mới đau chứ!”
Nhìn thấy những nam nữ thanh niên này không kiêng nể gì cả mà bình phẩm coi mói mình, Sở Quốc Thiên không khỏi nhíu mày, đúng lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
“Anh Thiên, Ninh Tuấn Vũ của Vạn Thịnh Tân Thành muốn gặp anh, anh có muốn thu xếp không a?” Quách Tiên Nhan hỏi ngay khi cuộc gọi được kết nối.
"Gặp tôi khi hắn nói? Cậu không có đầu óc sao?" Sở Quốc Thiên nhẹ giọng mắng một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Động tác ngang ngược của Sở Quốc Thiên khiến mọi người sửng sốt, nhưng lại lập tức cười rộ lên.
“Má, bộ dạng hèn nhát vô dụng này đúng là, nói vậy thì gặp anh ta thật xa xỉ mà đúng không?
“Cậu đừng có mà nói như vậy, ngộ nhỡ anh ta là có tài mà giấu thì sao?”
“Haha, đừng làm loạn nữa!”
...!
“Đủ rồi đấy! Nếu như mấy cậu còn như vậy, thì tôi đi đấy!” Đối mặt với những lời lẽ chế nhạo không có hồi kết của đám bạn học, dù tính khí Lâm Uyển Vy có tốt thế nào cũng không khỏi