“Anh Phong”
Một đám nam nữ thanh niên dường như không có gì ngạc nhiên khi thấy người đàn ông nho nhã xuất hiện ở trong đó, chúng lần lượt cung kính chào hỏi.
“Anh Phong Lâm Uyển Vy do dự một lúc nhưng cũng chào theo.
Sở Quốc Thiên nhìn thấy cảnh tượng này, liền hiểu ra nam nhân tạo nhã kia chính là người đặt phòng ở Cửu Long Vĩ, nhưng mà từ phản ứng của Lâm Uyển Vy, dường như cô ấy có hơi sợ anh Trung này thì phải?
Có ý gì đó…......!Một sự lạnh lùng thoáng hiện nơi khóe miệng Sở Quốc Thiên.
Nhìn thấy dáng vẻ rụt rè của Lâm Uyển Vy, ánh mắt Chung Thanh Phong lại lóe lên, nhưng ngay sau đó, anh ta nhận thấy Sở Quốc Thiên khoác tay Lâm Uyển Vy giữ, ánh mắt anh lập tức lạnh lùng.
“Đây là ai?”
“Anh ấy là anh rể của Uyển Vy, Sở Quốc Thiên, con rể nghèo nổi tiếng của nhà họ Lâm!” Thiếu niên dẫn đầu vội vàng nói.
Anh ta tên là Lâm Đào, và anh biết rất rõ ràng Chung Thanh Phong bày ra trò này là vì Lâm Uyển Vy, nếu gây ra bất kỳ hiểu lầm nào, anh sẽ là người gặp họa đầu tiên.
Nếu không thì anh ta cũng sẽ không phản ứng như vậy khi vừa thấy Sở Quốc Thiên.
“Thì ra là anh Sở, may mắn được gặp!” Chung Thanh Phong tỉnh bơ chào hỏi.
Sở Quốc Thiên chỉ nhàn nhạt gật đầu, anh không chú ý tới những trò hề của đám trẻ con này, nếu không phải vì Lâm Uyển Vy, anh đã sớm rời đi rồi.
Trước phản ứng thờ ơ của Sở Quốc Thiên, nhóm nam nữ thanh niên lập tức cau mày, nhưng anh Trung lại xua tay nói: “Đã đến đây thì là khách, mọi người cứ thoải mái vui chơi đi
Với lời nói của Chung Thanh Phong, những người khác nhất thời nén cơn giận lại, bắt đầu ăn uống, hát hò.
Sở Quốc Thiên cũng không muốn khác người, ngồi vào bên cạnh Lâm Uyển Vy, tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.
“Uyển Vy, sao hôm nay cậu không hát vậy, chán quá, sao chúng ta không cùng nhau chơi một trò chơi nào?” Hai mươi phút sau, thấy Lâm Uyển Vy đang ngồi im lặng ngồi ở đó nên tên tóc vàng tên là Lý Minh đã nói vậy.
“Chơi trò gì, sẽ không quá đáng chứ?” Lâm Uyển Vy vuốt tóc trên má cô, dè dặt hỏi.
“Chắc chắn không quá đáng, chỉ là lắc xúc xắc thôi, ai thua thì uống rượu, chưa kể anh rể còn ở đây với cậu mà, cậu sợ gì chứ?” Lý Minh thúc giục.
“Việc này..."
“Uyển Vy, khó khăn lắm mọi người mới tụ họp đầy đủ, cậu làm vậy có phải là cụt hứng lắm không?” Thấy Lâm Uyển Vy còn đang do dự, một cậu nhóc khác không nhịn được chêm một câu vào.
Lâm Uyển Vy không còn cách nào khác đành phải nhìn Sở Quốc Thiên để cầu cứu.
“Chơi với các bạn đi, yên tâm, có anh ở đây.” Sở Quốc Thiên cười nói khi thấy vậy
Thế