**********
Người vừa nói là một thanh niên với nước da trắng trẻo, khuôn mặt lúc nào ngang ngạnh tỏ vẻ như chả có gì, như thể tôn trọng ai cả.
Sau khi người thanh niên bước vào phòng, một ông già với mái tóc hoa râm mặc áo choàng dài đi phía sau, mặc dù ông già nhìn có vẻ yếu ớt mong manh nhưng Ninh Tuấn Vũ và ông Lưu đều biết rõ đối phương đáng sợ đến mức nào.
Bởi vì, hai người bọn họ đã bị lão giả mặc áo choàng đó đánh cho tàn phế!
Ngay khi hai người bước vào cửa, Sở Quốc Thiên đã tự động bỏ qua người thanh niên và tập trung sự chú ý vào ông già mặc áo choàng.
Nếu anh nhìn không lầm thì lão già này chắc là kẻ thù mạnh nhất mà anh gặp phải sau khi trở về Hoan Châu.
Không ngờ ở Hoan Châu lại xuất hiện người học võ ở cấp độ này, có chút thú vị...!
Thấy không có ai trả lời mình, người thanh niên lập tức đưa mắt nhìn về phía Sở Quốc Thiên đang ngồi trong phòng, châm chọc nói: “Thằng cha kia, là anh bảo tôi tới đây sao?”
“Không sai, cậu đã xúc phạm Uyển Vy, lẽ ra phải xin lỗi chứ.” Sở Quốc Thiên nói.
“Haha, nghe nói anh là giám đốc Sở của y dược Thanh Di, sao nào, bổn công tử nhìn trúng bạn của anh, anh có ý kiến gì sao?” Thanh niên đùa bỡn nói xong liền tìm một chỗ ngồi xuống.
“Ai cho cậu ngồi?” không ngờ rằng hắn vừa đặt đít ngồi xuống, giọng nói của Sở Quốc Thiên lại vang lên.
Tên thanh niên nghe xong sửng sốt, liền chế nhạo nói: “Giám đốc Sở hơi trắng tráo quá rồi đấy, bổn công tử tôi muốn ngồi thì ngồi, anh làm gì được tôi nào?”
“Sao cậu lại không nghe lời tôi?” Sở Quốc Thiên thở dài lắc đầu, vừa nói vừa buông Lâm Uyển Vy ra, chậm rãi đi về phía tên thanh niên.
Nhưng vào lúc này, lão giả mặc áo choàng dài lẳng lặng đứng ở giữa anh và tên thanh niên, nhẹ giọng nói: “Anh bạn trẻ, cậu ngạo mạn quá rồi đấy!”
“Thế sao?” Sở Quốc Thiên cười khẩy, sau đó chậm rãi đưa ra một nắm đẩm.
Nhìn nắm đấm chậm chạp như ốc sên của Sở Quốc Thiên, lão già áo choàng vốn không hề không để ý tới, nhưng ngay sau đó, đồng tử co rụt